Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1132 - Chương 1133: Đừng Có Nhắc Tới Họ Tả Với Ta (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1133: Đừng có nhắc tới họ Tả với ta (2)

Nhưng mà…

Sao ông đây nghe thấy lời này lại thấy không thích hợp như vậy nhỉ?

Cái gì gọi là ‘nhìn thấy Đan Không một lần thì đánh hắn một lần’ hả?

Đây là cái lời thối tha gì hả?

Ta cũng thường xuyên đánh hắn đấy có được không, như thế nào lại bị nói giống như là chỉ có phía ta bị chà đạp vậy…

Đan Không Đại Vu cảm giác tôn nghiêm của mình đã bị tổn thương trăm vạn lần, lại còn là bị tổn thương chí mạng!

Hồng Thủy Đại Vu cầm di động trong tay, tắt loa ngoài, vẻ mặt đầy lạnh lùng, trong lòng cũng u ám từng trận.

Mấy tên khốn nạn các ngươi ngày nào không làm ta khó chịu thì không chịu được à?

Mỗi ngày đề ra chuyện mấy đứa con nuôi để chọc tức ông đây?

Hôm nay ông đây cho các ngươi biết, đừng tưởng rằng các ngươi không có lịch sử đen tối.

Bên này, Du Đông Thiên nói: “Những chuyện ngươi nói ta đều biết, phần tình cảm này không chỉ riêng cha ta chưa từng quên, vãn bối cũng khắc ghi sâu trong lòng…”

Du Đông Thiên cảm thấy buồn bực không thôi, những chuyện này trong lòng mọi người đều biết rõ ràng không nói ra ngoài không phải sao?

Hôm nay sao lại nói ngay mặt như thế?

Làm cho ta ngượng ngùng lắm đó, sau này chống lại Đan Không Đại Vu…

Khụ!

Nên ra tay thì vẫn ra tay, nói chuyện và ra tay đánh nhau, đó là hai chuyện khác nhau!

Hồng Thủy Đại Vu lạnh lùng, âm thanh nghiêm khắc mạnh mẽ như sắt thép lại tiếp tục vang lên: “Hơn nữa tên họ Tả kia, lúc đầu đắc ý không ngại người khác. Giống như thằng cha không biết xấu hổ của ngươi, vừa mới thiếu nợ ân tình không được bao nhiều năm đã lập tức trở mặt, trong thời gian ngắn đã đoạt vợ của Liệt Hỏa đi…”

Bên cạnh, âm thanh buồn bực đến ói máu của Liệt Hỏa Đại Vu vang lên: “Ngươi có thể không nói đến việc này không? Có thể không đề cập đến việc này không hả?!”

m thanh của Hồng Thủy Đại Vu không thay đổi: “Còn có Băng Minh… Các ngươi…”

Một âm thanh cầu xin bên kia: “Lão đại, chúng ta nói chính sự, nói chính sự có được không?”

Du Đông Thiên bỗng nhiên phản ứng lại, điều này thật đặc biệt, Hồng Thủy Đại Vu là đang lấy ta làm đạo cụ để lật lại lịch sử đen tối của mấy vị Đại Vu khác, dạy dỗ họ đúng không?

Má nó!

Ta đường đường là Hữu Lộ Thiên Vương, hóa ra lại bị ngươi lấy ra làm đạo cụ hình người để dùng à?

Suy nghĩ trong lòng thay đổi nhanh chóng, ra vẻ tùy ý nói: “Ngươi nhắc tới chú Tả làm ta nghĩ tới chuyện này, mấy ngày hôm trước lúc ta gọi điện thoại cho chú Tả, thật ra chú Tả cũng đã nói qua, hắn cũng biết ngươi đã trở lại, bảo ta lúc gặp ngươi thì gửi lời hỏi thăm thay hắn.”

Lời này Tả Trường Lộ thật đúng là đã nói qua.

“Hì hì…”

“Hì hì hì hì…”

Phía bên kia điện thoại liên tục truyền đến âm thanh kỳ quái.

Du Đông Thiên không nhịn được cảm thấy hoang mang, mở loa rồi suy nghĩ một chút, đây là âm thanh gì? Có thể là do ai phát ra?

Đến mức vậy sao? Không tới nỗi vậy mà nhỉ?!

Điểm cười của đám người này lại thấp như vậy à?

Ta truyền lời này mọi người không get được điểm cười ở đâu…

Chỉ nghe Hồng Thủy Đại Vu bên kia hít sâu một hơi, dường như là đè nén tức giận mạnh mẽ trong lòng, thản nhiên nói: “Một tháng sau, mở di tích; ba bên đều phải ở đó, ngươi nói xem ngươi có ý kiến gì không?”

Du Đông Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Di tích thuộc về toàn bộ loài người, chuyện đó ta không có ý kiến, chẳng qua có một chuyện cũng phải khẳng định, một tháng sau chắc chắn không được. Thời gian quá ngắn.”

Hồng Thủy Đại Vu bên kia không nói lời nào.

Hắn đương nhiên biết một tháng không được, chỉ là muốn mau chóng đổi đề tài khác mà thôi.

“Lúc trước, đại lục Vu Minh của các ngươi bên kia, mở ra Di tích thượng cổ, cũng là ba đại lục cùng nhau mở mang… Lúc trước từ lúc phát hiện đến đến tập hợp cao thủ của ba đại lục; sau đó bàn bạc phân phối thu hoạch, mãi cho đến lúc mở ra, trước sau cũng dùng thời gian ba tháng.”

Du Đông Thiên cảm thấy muốn thở dài.

Di tích cũng chỉ có thể như vậy.

Một khi phát hiện di tích đó chính là nhất định phải thuộc sở hữu của toàn bộ loài người; phải là ba đại lục liên kết đồng minh, hợp lại cùng nhau mở ra.

Bất luận một phương nào cũng không thể chiếm làm của riêng, cũng không dám.

Mấy điểm then chốt trong đó cũng không phải là vì công bằng, mà là vì an toàn!

Di tích thượng cổ có thể còn sót lại đến bây giờ, tuyệt đối là cái loại mà cao thủ rất không bình thường để lại.

Hoặc là Đại năng giả, hoặc là thế lực lớn.

Ai biết bên trong có cái gì?

Cứ lấy di tích trước mắt này làm ví dụ, nếu như là Đại năng giả của Vu tộc để lại, đại lục Tinh Hồn hoặc là người trong Đạo Minh căn bản là đi vào bao nhiêu sẽ chết bấy nhiêu.

Mà tiêu hao rất nhiều người và vật, cuối cùng thứ thu hoạch được không hẳn có thể có bao nhiều giá trị, ít nhất rất khó để trực tiếp hóa thành tài nguyên có thể sử dụng.

Cũng có lắm người, di tích này chưa hẳn nhất định là do tiền bối Vu tộc, Đạo Minh để lại, cũng có thể là cao thủ của Yêu tộc, Ma tộc, hay các chủng tộc khác để lại.

Một mình một bên bước vào tìm bảo vật, người chết đến rối tinh rối mù, chịu thiệt những gì, gần như có thể đoán được.

Nhưng nếu là ba bên liên minh cùng nhau mở mang di tích, cũng có thể chia sẻ nguy hiểm.

Những thứ khắc chế các ngươi có lẽ chính là thứ chúng ta cần mà còn rất dễ dàng giải quyết.

Đương nhiên, cơ sở của việc hợp tác chính là ba bên toàn tâm toàn ý, cùng nhau chung tay, trước hết bàn bạc tốt định mức phân phối; lúc này mới có thể nói tới hợp tác mở mang!

Mà sau khi mở mang xong, dựa theo giao hẹn chia đều, đó là vấn đề danh dự!

Di tích đột nhiên xuất hiện này, quả thật là biến số to lớn ngoài dự đoán.

Bình tĩnh mà xem xét, ít nhất với Du Đông Thiên mà nói, hắn vẫn hy vọng một mình mở mang di tích này.

Hắn thật sự muốn chiếm làm của riêng.

Nhưng mà, bây giờ xem ra căn bản là không có khả năng.

Bình Luận (0)
Comment