Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1131 - Chương 1132: Đừng Có Nhắc Tới Họ Tả Với Ta

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1132: Đừng có nhắc tới họ Tả với ta

Trong điện thoại truyền ra âm thanh cứng rắn đanh thép của Hồng Thủy Đại Vu, trộn lẫn một luồng ngang ngược nhìn đời bằng nửa con mắt hống hách tàn ác.

Trực tiếp mở miệng chính là một câu.

“Ba đại lục, dựa theo lệ cũ trước kia, cùng nhau mở mang di tích! Ngươi không có ý kiến gì nhỉ?”

Du Đông Thiên cười khổ.

Dãy núi Tinh Mang bên kia quả nhiên cũng có nội gián của Vu Minh.

Vặn vẹo nghiêm mặt nói: “Cái này, còn phải thương lượng với Ngự Tọa đại nhân…”

Nghe được mấy chữ ‘Ngự Tọa đại nhân’, Hồng Thủy Đại Vu bên kia đột nhiên trở nên tức giận: “Thương lượng việc thì thương lượng đi, đẩy cho họ Tả kia làm cái gì… Ta nói cho ngươi! Các ngươi bên kia, có hai người bây giờ đều có vấn đề không ổn, đừng ép ta khai chiến bây giờ!”

Hồng Thủy Đại Vu đột nhiên lại trở nên hùng hổ: “Ta hỏi ngươi, việc mở mang di tích này, ngươi có ý kiến gì không?”

Trong ánh mắt Du Đông Thiên bắn ra lửa giận điên cuồng, hít thở cũng ồ ồ.

Xem ông đây là ai hả?

Ức hiếp ông đây như vậy!

Cái quái gì!

Ông đây cùng cấp với ngươi, cùng thế hệ đó!

Thật sự muốn la to một tiếng: “Khai chiến thì khai chiến đi! Ông đây sợ ngươi chắc!”

Nhưng mà… thật sự đánh không lại tên điên này.

Hơn nữa thời điểm bây giờ, thật sự là không được!

Chiến lực cấp cao bên phía mình thiếu thốn nghiêm trọng, nhắc tới chuyện này, Du Đông Thiên càng không biết phải nói gì.

Mặc cho ai cũng không thể tưởng tượng được, Hồng Thủy Đại Vu lại trở về sớm như vậy, biến số ngoài ý muốn này thoáng cái đã làm chiến lực cấp cao bên phía nhà mình vùi lấp vào.

Hiện giờ đấu võ, gần như là chắc chắn thua không cần nghi ngờ!

“Hồng lão đại, ngươi chính là bạn lâu năm với cha ta và Tả Ngự Tọa, tất cả mọi người cũng nên chừa lại cho nhau chút thể diện… đúng không, khí vận chi tranh, không cần thiết… khụ khụ…”

Du Đông Thiên đang cố gắng hết sức.

Nhưng Hồng Thủy Đại Vu bên kia trực tiếp bùng nổ.

“Ngươi đừng có nhắc tới họ Tả với ta!”

Hồng Thủy Đại Vu trực tiếp nổi giận gầm lên một tiếng, trộn lẫn một loại oán khí long trời lở đất, như bệnh tâm thần mà phẫn nộ nói: “Còn nhắc tới họ Tả thêm một câu nữa thì di tích ta cũng từ bỏ, trực tiếp khai chiến!”

Du Đông Thiên nghe vậy hoảng sợ!

Đây… đây là sao thế?

Các ngươi không phải vẫn luôn rất là… tỉnh táo và luyến tiếc sao?

Suy nghĩ trong lòng Du Đông Thiên thay đổi thật nhanh, đột nhiên lại có một loại cảm giác rất sảng khoái.

Có chút phấn khởi liên tưởng đến: Có thể nào… sau khi chú Tả hãm hại xong Liệt Hỏa Đại Vu, sau đó lại hãm hại Hồng Thủy Đại Vu không nhỉ?

Nếu thật sự là như vậy… vậy thật sự là… rất làm ta vui sướng khi người gặp họa đó!

Ha ha ha…

Sắp xếp của Tả Trường Lộ lúc đó liên lụy quá lớn, ngoại trừ Ngô Thiết Giang là trường hợp ngoại lệ, tình cờ vừa lúc ở nơi đó, thế mới biết nguyên nhân ngọn nguồn, những người khác căn bản không biết chuyện bên trong.

Ngay cả Nam Chính Càn và Du Đông Thiên cũng không biết.

Đối với chuyện này, Tả Trường Lộ cũng thật sự không dám để cho bọn họ biết, mấy tên này miệng cứ như cái loa phường, lỡ như tuyên truyền ra bên ngoài, Hồng Thủy Đại Vu mất mặt cũng là chuyện nhỏ, an nguy tính mạng của đứa con nhà mình mới là chuyện lớn!

Cho nên Du Đông Thiên bây giờ suy đoán đủ thứ, nhưng đều chỉ là suy đoán.

Vừa nghe Hồng Thủy Đại Vu như phát điên phẫn nộ điên cuồng, sao có thể không dâng lên phấn khởi hứng thú cho được.

Tinh thần nhiều chuyện hừng hực thiêu đốt!

Ái chà chà!

Nhất định có chuyện bên trong!

Ta muốn xem xem!

Du Đông Thiên ho khan một tiếng, âm thanh lộ vẻ trong sáng gấp mấy lần, còn có vài phần tinh thần sảng khoái nói: “Hồng lão đại, chúng ta cũng là người quen cũ. Tuy nói rằng cha của ta bọn họ mới là đối thủ cũ của ngươi, ta thấp hơn ngươi một lứa, nhưng ở trên chiến trường, dù sao cũng thấy ngươi giữ cho ta… mấy phần mặt mũi, ta cũng chỉ có thể bàn luận với ngươi, cho nên ta mới nói chúng ta cùng thế hệ, lời này có sai không? Không sai đúng không!”

m thanh nghiêm túc mãnh mẽ của Hồng Thủy Đại Vu bên kia lại vang lên: “Ngươi muốn nghĩ như vậy, thì cũng có thể… Bây giờ ta nói chuyện nghiêm chỉnh với ngươi, ngươi đừng có luyên thuyên nói linh tinh nữa, muốn làm gì?”

“Lại nói tiếp, cái gì mà cùng thế hệ hả… Ngươi tự đề cao bản thân quá rồi đó. Tên nhóc nhà ngươi, thiếu chúng ta nhiều!”

Du Đông Thiên ngạc nhiên: “Ta thiếu các ngươi cái gì?”

Hồng Thủy Đại Vu hừ một tiếng, thản nhiên nói: “Năm đó cha của ngươi và tên họ Tả kia dắt tay nhau đến Vu Minh Đại Điện, làm rõ thân phận của ngươi, chỉ rõ không được quấy rầy sự trưởng thành của ngươi… Ngươi nói xem trước khi ngươi trưởng thành tại sao mười Đại Vu chưa bao giờ ra tay với ngươi hả?... Với năng lực của chúng ta thì hủy diệt một thiên tài tuyệt đỉnh của đại lục Tinh Hồn chẳng phải là việc quá dễ dàng hay sao!?”

“Chẳng qua phần ân tình này là cha ngươi thiếu, ngươi không thừa nhận cũng không quan trọng gì, cũng quả thật là không có quá nhiều liên quan với ngươi. Dù sao ngươi cũng đã trưởng thành, tới mức có thể giết mà không oán giận gì rồi!”

m thanh của Hồng Thủy Đại Vu rất hờ hững: “Ngươi bây giờ đã là Hữu Lộ Thiên Vương, uy danh nghìn năm như mặt trời hưng thịnh, tu vi cũng đã đạt tới tiêu chuẩn có thể ngang hàng với ta… Mỗi lần Đan Không đánh nhau với ngươi trở về đều rầu rĩ không vui, nguyên nhân trong đó ngươi cũng biết chứ?”

“Bằng sở trường Không Gian Đại Đạo của Đan Không, năm đó nếu giết ngươi thì cũng chỉ là chuyện nhúc nhích đầu ngón tay mà thôi! Nhưng hắn không làm như vậy, mặc kệ ngươi từ từ trưởng thành, lại trở thành ngươi bây giờ nhìn thấy Đan Không một lần thì đánh hắn một lần…”

Một âm thanh bị đè nén đến cực điểm bên cạnh Hồng Thủy Đại Vu nói: “Lão đại, ngươi nói chính sự đi… Ngươi nói mấy thứ này làm cái gì?”

Hồng Thủy Đại Vu lại có thể mở chế độ loa ngoài trên điện thoại!

Hiển nhiên là vẻ mặt của Đan Không Đại Vu bên cạnh hắn không nén được giận.

Trong lòng Đan Không Đại Vu bây giờ thật sự là có khổ mà nói không nên lời.

Lời này của Lão đại vừa nghe qua thì dường như không có vấn đề gì, giải thích với Đông Du Thiên, tên nhóc thối này thiếu nợ chúng ta bao nhiêu, thiếu nợ ân tình cực lớn, nhân quả cực lớn, tóm lại chính là thiếu nợ rất nhiều rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment