“Vậy thật sự là thứ tốt!”
Hai mắt Tả Tiểu Đa sáng lên.
“Cái gọi là rất có ích, là rất có ích đối với người bình thường, thậm chí là tu giả bình thường.”
Trong mắt Tiểu Long hiện lên vẻ khinh thường: “Thứ này gần như là không tác dụng đối với võ giả cao giai.”
“Hả?”
“Tính chất của Ngô Công châu cũng chia thành nhiều loại, phải là hạt châu bên trong xương cột sống của con rết mới là tốt nhất, ở cổ và trong đầu, còn có sống lưng, trong mỗi một đốt đều có loại châu này. Những hạt châu mà ta vừa mới nhắc đến kia, mỗi loại đều tốt hơn loại ở chân nhiều lắm... Đó mới là bảo vật chân chính!”
“Đủ để miễn nhiễm với kịch độc từ cấp Vương trở xuống, bao gồm tất cả kịch độc trong cấp Vương.”
“Nhất là hạt châu trong đầu kia, càng là bảo bối.”
Tiểu Long nói: “Trên thân của Xà Vương này cũng có, trong đầu của nó cũng có xà châu giống như vậy, bên trong mỗi một khớp xương trong cơ thể đều có một hạt châu lớn... Nhìn con Xà Vương này, xà châu trong đầu của nó ít nhất cũng phải lớn bằng cái bát...”
Đột nhiên Tả Tiểu Đa quay đầu, nhìn Xà Vương và Rết Vương đang ở trong không gian của mình.
Hai mắt sáng lên, giống như nhìn thấy hai núi vàng!
Không, hẳn là hai núi vàng cũng không thể sánh bằng hai xác Yêu Vương này, hai núi vàng thì tính là gì chứ?
Đại khái là động tác quá mạnh, suýt nữa không quay được cổ.
Thứ tốt!
Là thứ tốt có giá trị thật sự!
Chưa nói hạt châu trong đầu trong cổ gì đó, chỉ là hạt châu ở chân này, nếu thật sự cầm đi bán, vậy cũng là vô giá, vạn kim khó cầu!
Trước tiên không tính xà châu trên người Xà Vương này, chỉ tính riêng con rết này.
Con rết này có chín đầu, vậy chẳng phải là sẽ có chín hạt châu lớn à?
Còn có chín cái cổ, chín phần thân trên các đốt sống lưng, hơn ba nghìn chân...
Ta ta ta ta...
Ta sắp không xong rồi...
Ta sắp phấn khích tới chết rồi...
Chỉ cần bán toàn bộ, đã đủ để Tiểu Đa trở thành người giàu nhất thế giới trong mắt của những người bình thường!
Trở thành người giàu nhất thế giới, nắm giữ dòng tiền là không cần bàn cãi!
Chỉ riêng tiền mặt, đã có thể trực tiếp đè bẹp tất cả tài phiệt trên đời này!
Trong lúc nhất thời, trong lòng Tả Tiểu Đa sục sôi với muôn vàn cảm xúc!
Nếu thế giới này hòa bình... Chỉ cần làm xong vụ này, là ta có thể thực hiện lý tưởng cao nhất của cuộc đời mình.
Uhm, nếu cho Phong Lăng chỗ tài phú này, hắn còn viết sách không?
Khốn kiếp!
Hắn sớm đã tìm tới ba trăm sáu mươi tư bà vợ bé để ‘vui vẻ’ rồi!
Tả Tiểu Đa nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn là không thể cho hắn.
Nếu cho hắn, hắn thật sự có thể ‘thiến’ ta; sau đó bản thân hắn sẽ đi chơi....
Ta vẫn còn là ‘xử nam’, không được, chắc chắn không được, phải dừng lại!
...
Quay đầu nhỏ nước miếng.
Chính thức bắt đầu nướng thịt.
Cho tất cả các loại nguyên liệu vào, chà đi chà lại cho thơm, lấy một vài mảnh gỗ, tiện tay chà một cái đã biến thành than, dùng minh hỏa để than cháy, rồi thu lại minh hỏa, lại làm một cái giá đỡ bắt đầu nướng thịt.
“Thêm một thứ nữa là hoàn mỹ...”
Tả Tiểu Đa lục lọi trong nhẫn không gian: “Sao hiệu trưởng Diệp không chuẩn bị cho ta vài thùng bia nhỉ... Thôi vậy, uống cái này vậy...”
Lại lấy ra một chai Hoa Mai Túy trăm năm, xong rồi!
Tiểu Long ở bên cạnh nhìn tới nhỏ nước miếng, nhưng tiếc rằng nó chỉ là một hư ảnh, cho dù mỹ thực ở trước mắt cũng không có phúc hưởng, chỉ có thể lo lắng suông.
Tả Tiểu Đa lại hào phóng hiếm có, tiện tay bán ra một giọt điểm khí vận, Tiểu Long bổ nhào vào nhận lấy, ngay lập tức nằm rên rỉ ở bên cạnh với ánh mắt mơ màng...
Trên đường đi này, Tiểu Long đã rất nỗ lực, nếu không có sự nỗ lực của Tiểu Long, hắn chắc chắn không thể có được thu hoạch như vậy!
Nếu đã là công thần, thì sao có thể bạc đãi được chứ?
Hương thơm lan tỏa, thấm vào ruột gan, Tả Tiểu Đa vừa cắn một miếng thịt nướng vừa uống một ngụm rượu, ăn uống đã đời, khoái nhạc tề thiên.
“Như này quả thật chính là... cuộc sống của thần tiên...”
Tả Tiểu Đa thầm nghĩ trong sự hài lòng.
“Haizz, ta vẫn đang ở trong tình trạng bị đuổi giết... Bên ngoài nhiều sát thủ đợi giết ta như vậy, làm ta sợ muốn chết, uống chén rượu, ăn một xiên thịt cho đỡ sợ vậy.”
Tả Tiểu Đa tiện tay vớ lấy tủy xương, ăn hai miếng, nhấm nháp, cảm nhận được một mùi thơm khác lạ.
“Quả là đồ tốt.”
Cắn một miếng thịt, không ngờ thịt của con rết này lại rất mềm, khi Tả Tiểu Đa ăn miếng đầu tiên, gần như đã nuốt cả lưỡi của mình.
“Thật sự là rất thơm, rất ngon!”
Tả Tiểu Đa suy nghĩ, thứ tốt như vậy, chỉ mình mình hưởng, có hơi lãng phí của trời.
Phải nghĩ ra cách, để lại cho Niệm Niệm mèo một ít, để lại cho cha mẹ một ít, thầy Tần Phương Dương, cô Hồ Nhược Vân... vvv...
Còn cả đám người Long Vũ Sinh...
“Thứ tốt phải được chia sẻ với mọi người thì mới là hạnh phúc”.
Tả Tiểu Đa vô cùng hào phóng, thầm nghĩ: Thứ tốt như vậy, phải nhớ bắt bọn họ viết giấy nợ. Ngoài Niệm Niệm mèo, cha mẹ, thầy Tần và cô Hồ không cần viết giấy nợ ra. Về phần những người khác... đều phải viết! Ngon như vậy, viết giấy nợ là có thể ăn, hời quá còn gì!”
“Thầy Văn... Có vẻ như Thầy Văn... Viết giấy vay nợ cũng không sao cả...”
Tả Tiểu Đa nghiêng đầu cân nhắc đánh giá hồi lâu, cuối cùng quyết định, thầy Văn vẫn phải viết giấy vay nợ.
Dù sao hắn cũng kém hơn thầy Tần một chút, hơn nữa bên này còn có tình cảm của lão hiệu trưởng, đúng là kém hơn một chút, kém hơn một chút...
Vừa nghĩ, vừa ăn.
Suy nghĩ xem làm thế nào để người ta viết giấy vay nợ, thậm chí cả chuyện đòi nợ trong tương lai thế nào...
Tả Tiểu Đa đắm chìm vào trong đó hồi lâu mà không thể tự thoát ra.
“Ta đòi nợ đám nhóc Long Vũ Sinh, không cần quá trình gì đó, chỉ cần bắt lại, đè như đè châu chấu, ép trả nợ là được, cho dù không thể làm như vậy với Vạn Lý Tú, nhưng có thể áp chế thông qua Long Vũ Sinh, thuận thế mà làm...”
“Nhưng những người như hiệu trưởng Diệp, thầy Văn, khi đòi nợ chắc chắn phải chú ý sách lược chiến lược chiến thuật, nếu không... Chỉ e là mình sẽ bị đánh ngược, đã không đòi được nợ lại còn bị đánh, vậy thì quá mất mặt rồi.
“Nhưng mà, sau khi tu vi của ta vượt qua bọn họ, ta có thể quay lại đòi nợ, phong thủy luân hồi, cũng sẽ có một ngày…”
“Nhưng Lý Thành Long phải làm sao bây giờ, nợ của hắn quá khó đòi.... Bây giờ đã nợ không ít rồi, dựa theo cách tính ‘cửu xuất thập tam quy’... Lời chồng lời, lãi chồng lãi, bây giờ tên nhóc này đã nợ ta một đại lục Vu Minh rồi....”