Vừa nướng, vừa ăn, vừa nghĩ, vừa uống...
Bất tri bất giác...
Lại thò tay...
Hết rồi?
Tả Tiểu Đa sững sờ.
Không đúng, kia chính là hơn năm mươi kg thịt, ta ăn khỏe như vậy à?
Ta không làm thùng cơm cũng đã lâu lắm rồi!
Hắn cúi đầu nhìn với sự hoài nghi.
Định mệnh, quả bóng này... Là bụng của ta à?
Thân hình mảnh mai của ta... nhan sắc của ta, phong độ của ta....
Tả Tiểu Đa không dám chậm trễ, đứng dậy luyện chùy.
Hắn không luyện chùy còn được, vừa luyện chùy linh khí trong cơ thể đã lưu động, đột nhiên trong đó....
Bùm một tiếng!
Đan điền giống như một túi thuốc nổ đột nhiên nổ mạnh!
Tất cả linh khí bùng nổ trong tích tắc!
Cùng với sự tiêu hóa liên tục trong dạ dày trong ruột, là sự tuôn trào điên cuồng của một luồng linh khí, nó đang chạy trong kinh mạch toàn thân với tốc độ cao!
Nếu nói đan điền vốn là một cái hồ có địa thế rất thấp.
Vậy thì bây giờ chính là trời giáng mưa lớn lên hàng trăm ngọn núi cao xung quanh, nước từ trên núi đều đang chảy xuống, giống như vô số dòng sông cuồn cuộn mênh mông với khí thế to lớn...
Điên cuồng hợp lưu rồi đổ vào bên trong hồ!
Tả Tiểu Đa vừa mới áp chế được khoảng một phần mười độ cao linh khí, nhưng trong tích tắc, gần một phần ba độ cao linh khí lại tràn đầy!
Mà linh khí trong ruột trong dạ dày, vẫn đang được tiêu hóa liên tục, đi vào kinh mạch, hợp lưu chảy vào đan điền...
Trong đan điền, khí hoàn điên cuồng xoay tròn, sau chín lần xoay tròn liên tiếp tất cả linh khí đều nhanh chóng hóa thành vân khí mỏng mảnh, sau đó tái nhập vào trong kinh mạch tuần hoàn, cứ vậy mà tuần hoàn không ngừng, chuyển nhập không ngừng...
Lặp đi lặp lại như thế, rất nhiều linh lực được tạo ra trong nội bộ luôn ở trạng thái dâng trào cuồn cuộn, mạnh mẽ chảy vào, chảy vào không ngừng, đợt sau tiếp nối đợt trước.
Vân khí trong đan điền đã đạt một phần hai!
Hai phần ba
Ba phần tư!
Bốn phần năm!
Đối với sự thay đổi lớn đáng sợ này, Tả Tiểu Đa ngu luôn rồi!
Không phải chứ, rõ ràng vừa mới áp chế xong, như này là lại sắp đột phá?!
Ta ta ta... Ta không biết tại sao lại như vậy!
Sao lại như thế!?
Nhưng cho dù người nào đó có nghi ngờ thế nào, có không hiểu ra sao, thậm chí không dám tin cũng được, biến cố lớn vẫn đang ở ngay trước mắt, ngay bây giờ!
Xem ra nếu không hành động thì kinh mạch sẽ căng đầy, nhìn linh khí dồi dào không ngừng dâng trào và không ngừng tăng lên, nếu không thể ứng biến kịp thời, có lẽ là hắn sẽ bị nổ tan xác... Không, không phải có lẽ, tất nhiên là hắn sẽ bị nổ tan xác mà chết!
Cửa tử đột nhiên ập đến, Tả Tiểu Đa đành phải ngồi xuống, trước tiên là vận khởi Băng Tâm quyết, theo đó lại phát động Viêm Dương Chân Kinh, toàn lực vận chuyển, lưu chuyển với tốc độ cao!
“Trời ơi...”
Tả Tiểu Đa vô cùng đau buồn về tình trạng hiện tại của mình.
“Long Long! Sao ngươi không nói cho ta biết thịt của con rết này không thể ăn nhiều!” Tả Tiểu Đa gầm lên một tiếng, rõ ràng là muốn đổ tội ham ăn lên người Tiểu Long.
Bên cạnh, ánh mắt của Tiểu Long đang mơ mơ màng màng, hiển nhiên vẫn đang đắm chìm trong sự sảng khoái cực độ mà điểm khí vận mang tới, không thể thoát ra, nghe vậy chỉ đành kêu một tiếng yếu ớt: “...Tiếng kêu khóc yếu ớt...”
Định mệnh!
Tả Tiểu Đa thật sự muốn một quyền đánh chết cái tên đang khóc này.
Nhưng hiện tại, không có thời gian, không có bản lĩnh, không rảnh để ý tới!
Linh khí như thuỷ triều, điên cuồng dâng lên, không ngừng nghỉ, cứ như thể sẽ còn dâng lên hẳn mấy ngày nữa.
“Ta nén! A ~~~~~”
Tả Tiểu Đa kêu lên một tiếng kỳ quái, đau đến mức mồ hôi rơi như mưa. Thân thể run rẩy, nhưng lại không dám lơ là chút nào. Lỡ như kết giới Đan Nguyên cảnh bị phá thì kế hoạch tu hanh của mình sẽ bị chết non. Chí ít muốn vượt qua Niệm Niệm Miêu là sẽ không có cơ hội!
Tả Tiểu Đa hoàn toàn không thể chấp nhận được kết quả này. Quả thực chính là so xong đời còn muốn xong đời hơn...
Hiện tại mới mấy lần?
Mặc kệ nó có đau hay không, hắn ngay lập tức ngưng tụ chân khí. Ở trong đan điền, cấu tạo ra một thanh đại chuỳ, hung hăng gõ từ trên xuống.
Gõ một chút.
“A...”
Lại gõ!
“A a a a...”
Ta gõ ta gõ ta gõ!
“A a a a...”
Thanh âm trầm bổng kéo dài, hơn nữa còn nối liền, liên tục, liên hoàn, không ngừng, liên miên không dứt.
Trong sự chật vật vô tận này, Tả Tiểu Đa vậy mà vẫn còn muốn kéo dài, trong lúc nhất thời còn nảy ra chút ý thơ.
Tự hào!
“Anh hùng thiên hạ đã có ai? Múa đại chuỳ trong đan điền?
Chỉ có Tả đại sư vô song, một chùy một chùy lại một chùy!”
“Thơ hay... A a a...”
Vừa mới nện linh khí lúc trước ùa vào để mở rộng ra một phần không gian, hắn còn chưa kịp hít thở một hơi thì bên trên lại đầy. Hắn chỉ có thể nện xuống một lần nữa, nện xuống hết lần này đến lần khác...
Lúc sau, Tả Tiểu Đa chỉ còn dư lại ý nghĩ muốn tiếp tục nện xuống.
Hiện tại, hắn không rảnh để quan tâm đến vấn đề thời hạn tu luyện linh tinh gì đó. Từ trong cơ thể hắn, trào ra một cỗ năng lượng cuồng bạo, căn bản là không tồn tại vấn đề gì mà hấp thu thiên địa thông qua kinh mạch.
Tuy là như vậy, động tác của Tả Tiểu Đa vẫn vô cùng vất vả!
Nếu lúc này hắn mở miệng, phóng linh khí trong cơ thể ra ngoài thông qua chân nguyên cũng có thể giảm bớt một phần!
Nhưng... với một tên keo kiệt như Tả Tiểu Đa thì làm sao mà bỏ được!?
Linh khí chân nguyên thật vất vả mới vào trong bụng ta, giờ lại muốn đi ra?
Nói đùa cái gì vậy!
Tả Tiểu Đa nhắm chặt miệng, ngừng thở, không chịu phóng ra một chút nào!
Đừng nói là hô hấp gì đó!
Thậm chí đánh rắm ta cũng sẽ không đánh!
Nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, lúc nhịn không được hắn mới thoáng hít thở mấy lần. Nhưng chỉ mở ra đóng lại một chút như vậy mà một cỗ linh khí màu xanh nhạt ngưng tụ từ trong mũi, từ trong miệng phun ra!
“Chậc chậc chậc...”
Tả Tiểu Đa đau lòng đến mức chẹp một tiếng.
Nhưng vừa chẹp, một đoàn linh khí lại lao ra. Người nào đó càng thêm đau lòng, không bao giờ chẹp nữa!
Tất cả những gì còn lại chỉ là một lòng một dạ điên cuồng nén xuống, điên cuồng nện, điên cuồng đập, đập điên cuồng...
Một lần...
Hai lần...
Ba lần!
Bốn lần...