“Mẹ nó! Các ngươi bị gì vậy? Ta không gọi điện thoại thì các ngươi cũng không báo cáo à? Tìm thấy chưa?”
“Còn chưa tìm được?!”
Mãi đến lần gần nhất này, giọng nói của Thiên Vương đại nhân đã có chút yếu ớt: “Có phải hay không… còn chưa tìm được?”
Năm người đều sợ tới mức hỏng mất!
Tiểu tử này rốt cuộc là ai vậy.
Làm cho Thiên Vương đại nhân sốt ruột như vậy?
Nghe hắn nói làm cho có cảm giác… giống như hang ổ của hắn bị người xới lên vậy.
Không ngờ Thiên Vương đại nhân lại thật sự khóc không ra nước mắt!
Lại mất tích!?
Đây là kiểu nói gì hả?!
Mẹ nó, báo cáo lần này đâu? Vẫn không báo cáo?
Vấn đề lớn nhất là...mất tích như thế nào? Làm sao sẽ mất tích?
Làm thế nào mà hắn lại có thể mất tích một cách đột ngột như vậy?
Không phải đã dùng Phi Thiên Huyền Niệm để theo dõi sao!?
Vậy mà vẫn có thể mất tích!
Đây rốt cuộc là cái gì?!
Chú Tả và Tả thẩm rốt cuộc làm sao mà sinh ra được một thứ quái thai như vậy?
Đây quả thực chính là một tên tiểu quỷ chuyên đi gây sự.
Không phải muốn đùa chết ta chứ?!
“Đừng làm ta sợ... Mau ra đây đi...” Hai mắt Du Đông Thiên vô thần.
Ngay sau đó đã thề: “Về sau, ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không cần ngươi làm mồi câu nữa... Nếu là có lần sau, cũng sẽ để Đông Phương, Tây Môn, Bắc Cung...còn có sư huynh của ngươi tự mình xoay sở. Lão tử trốn đi thật xa còn không được sao... Thật mẹ nó quá dọa người...”
Suốt mười giờ không có tin tức gì, Du Đông Thiên ở bên kia đang sắp hấp hối.
Hắn dám khẳng định, nếu hiện tại gọi điện cho bên kia báo cáo việc tiểu Đa lại mất tích, người tiếp điện thoại tuyệt đối không có khả năng là chú Tả mà tuyệt đối chính là Tả thẩm!
Về điểm này, Du Đông Thiên chắc chắn một trăm triệu phần trăm!
Ta sẽ bị người hầm canh cá mất.
Hay là chờ chút.
Chờ một chút...
Du Đông Thiên đi qua đi lại, giống như một con sư tử vừa mới bị nhốt vào lồng, vô cùng cáu kỉnh.
Nhưng mà hắn lại không làm gì được, chỉ có thể đi tới đi lui, làm cho cơn cáu kỉnh ngày càng tăng lên!
Cuối cùng, điện thoại vang lên: “Tiểu tử kia tìm thấy rồi...”
Du Đông Thiên đột nhiên thở nhẹ nhõm một hơi, hét lớn một tiếng như sét đánh: “Về sau loại chuyện này không cần báo cáo! Không biết sẽ hù chết người sao?!”
Sau đó hắn đột nhiên dập máy.
Mãi vẫn không xong!
Hữu Thiên Vương cảm thấy vô cùng tức giận.
Tức chết mất!
Một lúc lại thấy, một lúc lại biến mất, một lúc sau lại thấy…
Ngươi cố tình chơi trò trốn tìm với ta hả?
Rất biết chơi đấy!
Năm người bên đó ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, tất cả đều cạn lời.
Ai báo cáo chứ?
Ngươi có nói lý không hả?
Rõ ràng là tự ngươi gọi điện thoại đến hỏi thì ngươi mới biết. Bọn ta đâu có báo cáo gì?
Nhưng ai dám đi nói lý như vậy với Hữu Thiên Vương?
Đó là việc không thể nào, Hữu Thiên Vương đang nổi giận lên đến tận đỉnh đầu đánh ngươi đến mức hàng ngàn đóa hoa nở khắp trời, đó đã là nhẹ nhất rồi, trực tiếp đầy ải ngươi đến đáy đại lục Vu Minh… đó mới là niềm vui lớn thực sự đó...
…
Tả Tiểu Đa vừa mới chui ra, ngửa mặt lên đã nhìn thấy một đôi chân, một đôi chân dài!
Hắn kêu lên kinh hãi theo bản năng, soạt một tiếng muốn nhảy trở về.
Nhưng lại bị người này tóm được và xách lên: “Người đừng hòng chạy!”
…
Người đến chính là Nguyệt, một trong ba người Nhật Nguyệt Tinh, vừa hay đến lượt hắn bay trên không trung theo sát Tả Tiểu Đa.
Đột nhiên hắn không nhìn thấy Tả Tiểu Đa nữa, cũng thấy kỳ lạ muốn chết!
Rõ ràng ta đã theo sát, sao lại không thấy nữa?
Tên nhóc này rất kỳ lạ!
Nhưng xung quanh đây không có dao động bất thường nào, chắc chắn tên tiểu tử đó vẫn còn trong khu vực này!
Hắn tính toán đâu ra đấy, cũng chỉ là một vùng mười mấy mét vuông, mặc dù biến mất một cách kỳ dị, nhưng vẫn chưa đi khỏi đây!
Nguyệt dứt khoát hạ cánh từ không trung xuống, ngồi trên một cái cây!
Bất luận thế nào ta đây cũng phải làm cho ra nhẽ rõ ràng.
Rốt cuộc tên nhóc này biến mất thế nào!
Còn nữa, lại đột nhiên xuất hiện thế nào!
Thật đúng là kỳ quái!
Nếu lại bị Thiên Vương mắng thêm mấy lần, ta còn không phải xấu hổ mà tự sát sao!
Tả Tiểu Đa bị người đến tóm da đầu, hồn bay phách tán, nói theo bản năng: “Ta không chạy!”
Người đến trái tim hoảng loạn, lúc nghe thấy câu này mới dần dần bĩnh tĩnh lại.
Ừm, là người mình.
Tên này, rõ ràng chính là người trước đây bảo mình không được chạy lung tung, cũng chính là người trước đây xén lông chân của mình, sở thích vô cùng đặc biệt...
Sự an toàn không còn đáng lo, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến sở thích đặc biệt của người này, Tả Tiểu Đa lập tức thi triển Súc Dương Thần Công, tự thụt vào trong…
Nguyệt tóm da đầu của Tả Tiểu Đa, trực tiếp xách hắn ra, giơ trước mặt mình, cau mày, tức giận nói: “Nói đi, ngươi biến mất thế nào?”
Tả Tiểu Đa: “A?”
“A cái gì?” Nguyệt bực bội nói: “Ngươi biến mất thế nào?”
Tả Tiểu Đa đảo con mắt nói: “Tiền bối… nếu ta không đoán nhầm, ngươi đến bảo vệ ta phải không?”
Nguyệt nói: “Đúng thế.”
Tả Tiểu Đa đảo động mắt nói: “Ngươi xem đi, ta biến mất thế nào, có thể nói là bí mật lớn nhất của ta… Nếu ta nói ra, ha ha… bảo đảm tính mạng của ta, thì phải nói thế nào đây?”
Nguyệt hít sâu một hơi, hắn cũng yên tâm hơn.
Ép hỏi tên nhóc này biến mất thế nào chỉ để chắc chắn hơn.
Hắn chỉ cần chắc chắn tên nhóc này thỉnh thoảng biến mất và không gặp nguy hiểm, mà là tự mình kiểm soát được thì đã đủ rồi.
Bây giờ tên nhóc này đích thân thừa nhận, biến mất đột ngột là thủ đoạn của mình, không phải do lực bên ngoài gây ra, thì có thể yên tâm rồi.
Nhưng sau đó hắn lại bực bội.
Ngươi nói biến mất thì biến mất, khiến cả đám người chúng ta kinh hãi, còn cả Hữu Lộ Thiên Vương cũng sắp bị ngươi làm cho phát điên rồi…
Trước đó bị mắng, căng thẳng phập phồng lo sợ… đúng là oan uổng mà!
Trong lòng Nguyệt thực sự cạn lời.
Nhưng hắn không biết, người thực sự cạn lời nhất không phải là hắn, mà là hai người sắp đi dự tiệc!
Đặc biệt là Hữu Thiên Vương.
Nếu biết mình bỏ ra vô số thiên tài địa bảo, còn phải mạo hiểm tính mạng, nguyên nhân chính là do tên nhóc có thủ đoạn bảo vệ tính mạng biến mất bất cứ lúc nào.
… E rằng tu vi có cao thế nào, tính cách có điềm tĩnh thế nào, sợ là Thiên Vương đại nhân cũng phải thổ huyết.