Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1142 - Chương 1143: Hai Đại Gia Tộc Nội Chiến

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1143: Hai đại gia tộc nội chiến

Năm người đang tìm kiếm, đột nhiên nghe thấy phía trước vang lên tiếng sột xoạt, cao thủ Ngự Thần đó phản ứng nhanh nhất, nhìn theo hướng tiếng động phát ra, thì thấy một cái đầu trọc sáng bóng!

“Tả Tiểu Đa!”

Hắn thấp giọng hô một tiếng, tràn đầy cảm xúc vui mừng, vốn dĩ họ sắp rút đi rồi, đã nản lòng rồi.

Dù sao có quá nhiều cao thủ, đặc biệt là còn có nhiều Yêu Vương như vậy đang…

Không ngờ trong lúc này, lại xuất hiện đại bảo bối Tả Tiểu Đa.

Đúng thật là đi mòn giày tìm không thấy, có được lại chẳng tốn công!

Tục ngữ nói rất hay: Kẻ có chí, ắt thành công!

“Lên!”

Năm người đồng thời vận nội công nhanh chóng vọt về hướng bụi cỏ, người còn chưa tới mà ám khí để điên cuồng phóng đến bao phủ trong vòng một trăm dặm xung quanh!

Trong nháy mắt này chỉ có sát khí tận trời!

Trên bầu trời một làn gió màu xanh sau khi xem chung quanh không người thì lập tức đáp xuống, nhanh chóng vọt vào rừng cây, sau đó hàng loạt tiếng động bang bang vang lên…

Cho là bốn tên Hóa Vân hay là tên Ngự Thần kia thì năm người đều bị đánh nằm rạp trên đất, sau đó lại bị kéo vào bên trong ảo ảnh sương mù dần dần trở nên dày đặc.

“Mau tra hỏi xem là người của ai! Nếu xác định chỉ là thợ săn tiền thưởng, hoặc là thu về được dưới trướng còn không được thì giết đi!”

“Được.”

Tả Tiểu Đa nhanh như chớp bay ra ngoài hơn hai mươi dặm, nhưng đến lúc nhìn thấy hiện trạng bên ngoài thì lại thấy khó hiểu

Sao năm người đó không đuổi đến đây?

Phòng ám khí ra là xong việc à?

Mắt bọn họ bị hỏng rồi chắc, ta cũng đã xuất hiện bằng hình dạng thật rồi, lộ ra đầu trọc đặc trưng để dẫn đường rồi, ám chỉ rõ ràng như vậy mà bọn họ lại không đuổi theo sao?

Lại cẩn thận cảm nhận lại một chút, rốt cuộc cũng không nén nổi sự kinh ngạc.

“Thật sự không đuổi theo?!”

Tả Tiểu Đa âm thầm tự hỏi nếu là bản thân thì sợ chỉ giờ này đã điên cuồng đuổi theo, bỏ mạng cũng không sợ, vậy mà năm người đó lại thờ ơ như vậy.

“Thợ săn tiền thưởng lại không có hứng thú với tiền sao?”

Tả Tiểu Đa sờ sờ đầu trọc của mình, những sợi tóc ngắn ngủn vừa mọc ra chọc vào tay khiến hắn thấy hơi nhột: “Loại người như vậy mà cũng muốn phát tài…”

Lúc này, tiếng của nguyệt truyền vào lỗ tai: “Đừng đực ra đó nữa, năm người kia đã bị thu thập rồi! Chuyện duy nhất ngươi phải làm bây giờ chính là nhanh chóng ra ngoài hấp dẫn càng nhiều mục tiêu nữa!”

À, hắn lại không nghĩ đến tình huống này.

Tả Tiểu Đa thấy xấu hổ vì trí tuệ hạn chế của bản thân.

Nhưng mà… Thì ra còn có thể làm như vậy nữa sao?

Trong khoảnh khắc này, Tả Tiểu Đa lập tức cảm thấy tự tin mười phần, chỉ cảm thấy an toàn của bản thân được đảm bảo hơn hẳn.

Nhưng mà ta không thể ỷ lại, phải tự thân vận động thì mới phát triển ổn định, lâu dài được.

Tả Tiểu Đa hiểu rất rõ đạo lý này.

Rất nhiều hậu nhân của những đại lão, vì thông thường luôn có quá nhiều người bảo vệ nên chỉ cần có một sự kiện nào đó phát sinh ngoài ý muốn, thì vô cùng dễ bị đánh bại hoàn toàn.

Loại chuyện này tuy không xảy ra quá thường xuyên nhưng ở bất kỳ chỗ nào cũng có.

Tả Tiểu Đa tự nghĩ bản thân cũng không phải con của đại lão, hiện tại tuy rằng có cao thủ bảo vệ, nhưng bản thân hắn lại bị xem như mồi câu để dẫn dụ kẻ địch…

Khụ khụ, có lẽ cũng là con của đại lão, nhưng mà đại lão vẫn chưa khôi phục (âm thầm nghĩ trong lòng: Ta muốn làm phú nhị đại lười biếng ăn no chờ chết, đến khi nào các ngươi mới có thể khôi phục chứ)…

Cho nên nói con người sống trên đời thì an toàn vẫn là quan trọng nhất, tuyệt đối không được khinh suất.

Hắn cẩn thận đi về phía trước, trên đường đi lại gặp được thêm hai tên thợ săn tiền thưởng, nhưng thực lực của hai tên này lại chẳng ra làm sao, Tả Tiểu Đa có thể tự mình ứng phó, dùng Linh Miêu kiếm giải quyết hết bọn họ!

Chém giết một hồi lại lấy được thêm sáu chiếc nhẫn không gian nữa!

Tổng cộng có bốn trăm ba chín cái rồi!

Sướng thật!

Nhưng càng đi về phía trước thì Tả Tiểu Đa cũng dần dần thấy căng thẳng.

Diện tích của dãy núi Tinh Mang rất lớn, đây là chuyện ai cũng biết: Nếu đã nói là dãy núi, tất nhiên không chỉ có vài ba đỉnh núi, mà trong khu vực lớn như thế này thì cho dù mấy trăm nhóm thợ săn tiền thưởng cùng ùa vào, thì cũng chẳng dễ dàng tìm được người đâu.

Nhưng mà Tả Tiểu Đa cũng chỉ vừa đi thêm bảy tám trăm dặm, mà đã gặp phải công kích tận bảy lần khác nhau rồi!

Trong bảy lần bị đột kích này có nhóm ba người năm người, nhưng cũng có thợ săn tiền thưởng đơn độc.

Tả Tiểu Đa tự mình xử lý ba lần, còn lại đều để cho Nhật Nguyệt Tinh xử lý.

Mồi câu như hắn xem ra cũng tương đối hiệu quả đấy chứ.

Đám người Nhật Nguyệt Tinh cũng vô cùng bất đắc dĩ với tình huống trước mắt, lý tưởng nhất là phải để Tả Tiểu Đa tự mình trải qua nguy hiểm, chỉ ở thời điểm nguy cấp mới ra tay cứu viện.

Như vậy mới đạt được hiệu quả tốt nhất, lợi người lợi mình, còn rất hữu ích trong việc thu thập chứng cứ.

Nhưng mà… Suy nghĩ hiện giờ lại trở thành không dám mạo hiểm, không thể mạo hiểm.

Lỡ như có sơ suất nào đó khiến người ta lấy luôn cái mạng của tên tiểu tử này thì dù bọn họ có giết hết toàn bộ những người ở đây thì cũng không thể cứu vãn được gì nữa!

Khả năng này không chỉ có thể xảy ra mà còn có xác suất rất lớn nữa!

Đặc biệt là sau khi hai người Thiên Địa truyền đạt lại thái độ của Hữu Lộ Thiên Vương đại nhân xong, thì ba người Nhật Nguyệt Tinh lại càng không dám mặc kệ Tả Tiểu Đa một mình đi lang bạt.

Tiểu tử này nếu nói hắn sợ chết thì cũng không hẳn vì đôi khi hắn lại biểu hiện cực kỳ to gan lớn mật!

Tam đại Yêu Vương đánh nhau mà hắn còn dám đi nhặt tiện nghi.

Nếu chỉ dừng lại ở đó thì cũng không nói làm gì, cục diện vẫn nằm trong phạm vi có thể khống chế.

Nhưng hắn còn có khả năng di chuyển xuất quỷ nhập thần, vượt qua thần thức của tất cả nhóm người bọn họ, giống như vừa lơ là một chút thì hắn đã biến mất, đây mới là nguyên nhân chính có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lỡ như hắn biến mất không để lại dấu vết rồi lại đi đâu đó gây chuyện rồi mất mạng, vậy thì bọn họ xui xẻo rồi…

Bình Luận (0)
Comment