Con cháu Cao gia đang theo học tại Cao Võ Tiềm Long đều cúi đầu suy ngẫm, hồi tưởng lại tất cả mọi việc liên quan đến Tả Tiểu Đa.
Cuối cùng họ gật đầu khẳng định: “Những lời Xảo Nhi cô nương nói hoàn toàn là thật, thậm chí còn hơi đánh giá thấp. Không cần phải nói, chỉ dựa vào việc Tả Tiểu Đa có thể gây ra sự kiện treo thưởng kinh thiên động địa như lần này cũng đã đủ để chúng ta thấy rõ.”
Một vị trong Cao gia nở nụ cười tự giễu: “Ta hiện tại đang học năm ba ở Cao Võ Tiềm Long… Thế nhưng, nếu treo thưởng ta, đoán chừng... giá trị không bằng một phần ngàn giải thưởng của Tả Tiểu Đa…”
Những người trẻ tuổi đều cười gượng một cái.
Đúng vậy, đáng giá hay không, cũng là một loại giá trị.
Cao gia chủ lại tiếp tục rơi vào trầm tư.
Rất lâu sau, ông ta thở một hơi thật dài.
“Xảo Nhi hôm nay quả thật khiến ta… lau mắt mà nhìn.”
Cao gia chủ do dự rồi miễn cưỡng cười một tiếng, nói: “Nhưng các ngươi cũng nên cân nhắc đôi chút, chính là... Những kẻ khí phách như rồng này, ngươi muốn đạt được tình hữu nghị và hồi đáp từ hắn trong tương lai… dọc đường ắt hẳn sẽ đụng phải gió tanh mưa máu.”
“Lang bạt một mình, nếu bản thân không đòi hỏi quá nhiều, thì mong muốn cả đời này cũng chỉ là được sống bình an. Nhưng loại người này lại là nhân vật trọng yếu, tương lai tất nhiên sẽ theo gió theo mây mà bay lên chín tầng trời cao, tuyệt đối không cam tâm tình nguyện sống một đời bình thường, cũng sẽ không vì một ít tiền tài mà thỏa mãn. Đồng thời, con đường xuất chúng này chắc chắn sẽ kèm theo vô số bấp bênh, gian nan, và cả sinh ly tử biệt. Kẻ ở trung tâm chắc hẳn sẽ chẳng xảy ra vấn đề gì, nhưng thân là tuỳ tùng bên cạnh hắn, đương nhiên sẽ phải đạp lên con đường đầy xương cốt mà đi!”
“Các ngươi cũng đã từng đọc thoại bản tiểu thuyết, hiển nhiên sẽ nhanh chóng hiểu rõ một đạo lý, tất cả nhân vật chính cơ bản đều mang theo số mệnh Thiên Sát Cô Tinh. Lượng người có thể đi hết hành trình gió tanh mưa máu để kề cận bên cạnh hắn… cũng không phải là rất nhiều.”
“Các ngươi nếu đã muốn bước lên con đường này thì phải làm cho tốt... Không biết lúc nào, xương cốt của chính mình sẽ biến thành tấm đệm cho đường đi phía trước của hắn.”
“Đây mới chính là con đường đầy bão táp thật sự!”
Cao Xảo Nhi nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Ông à, chúng ta cũng đều mang một trái tim không cam chịu cuộc sống tầm thường!”
Sắc mặt u ám của Cao gia chủ cuối cùng cũng đã lộ ra nụ cười.
Ông xoay đầu nhìn cha của Cao Xảo Nhi và Cao Bình Nhi, ánh mắt lộ ra vẻ thương tiếc: “Vũ nhi, ngươi... thấy thế nào?”
Cao Võ nhắm mắt lại, trên mặt nổi đầy gân xanh, cực kỳ thống khổ.
Nhưng ông vẫn cứng rắn chịu đựng, cắn răng nói ra: “Lời Xảo Nhi nói... Có đạo lý! Con... Con... Không có ý kiến!”
Tất cả mọi người đều nhìn sắc mặt hắn, trong lòng cũng bất giác chua xót một trận.
Hai con gái song sinh như hoa như ngọc cứ như vậy mà chết ở trong tay người khác, vậy mà bây giờ, gia tộc lại còn muốn cố gắng hết sức tương trợ người này...
Thân là cha, tâm trạng ông bi thương đến mức nào mọi người đều có thể tưởng tượng được.
Nhưng loại chuyện này, thật sự là bất lực.
Không có sự lựa chọn thứ hai!
“Truyền lệnh phái ra nhân thủ, nếu có bắt gặp... phải không tiếc bất cứ giá nào mà bảo vệ Tả Tiểu Đa!”
Thời điểm Cao gia chủ hạ lệnh này, gân xanh trên người ông cũng nổi hết cả lên: “Cho dù chết, cũng phải đảm bảo cho Tả Tiểu Đa được bình an vô sự!”
Dựa trên phương diện tình cảm mà nói, ông quả thật không muốn người bên dưới tiếp nhận cái mệnh lệnh này, nhưng xét theo lý trí, làm như vậy mới là lựa chọn khôn ngoan.
“Rõ!”
Vẻ mặt của nhiều người bỗng nhiên thả lỏng.
“Ta hy vọng chư vị nhớ kỹ.”
Cao gia chủ có chút vô lực nói ra: “Đối với việc này, Cao Võ là khổ chủ đã nhượng bộ và hi sinh rất lớn. Ta không phải vì đây là con trai mình mới nói, chuyện này... tất cả các vị đều nhìn thấy rõ.”
“Gia chủ yên tâm! Tại hạ, khắc cốt ghi tâm!”
“Đã như thế thì đi đi.” Cao gia chủ thở dài một tiếng: “Vũ nhi, ngươi đi theo ta. Những người khác, tản ra đi.”
Cao gia đêm nay, ánh nến toả ra tia sáng lờ mờ.
Trong thư phòng.
Hai cha con Cao gia chủ và Cao Võ ngồi đối diện nhau, rất lâu cũng không lên tiếng.
Cuối cùng, vẫn là Cao lão gia chủ Cao Phàn Vân phá vỡ yên lặng: “Chuyện ngày hôm nay, ngươi… rất khó tiếp nhận phải không?”
Cao Võ không trả lời, chỉ là hai mắt hắn đỏ bừng, nghiêng đầu sang một bên.
“Ta biết trong lòng ngươi không dễ chịu, lòng ta sao có thể thoải mái hơn đây.” Khuôn mặt u ám của Cao Phàn Vân lại tăng thêm mấy phần hậm hực.
“Lúc ngươi trở về sẽ rất khó giải thích với mẹ của Yến Nhi và Bình Nhi, còn ta... cũng rất khó ăn nói với mẹ ngươi.”
“Vì nữ nhi, vì cháu gái, đòi lại mối hận máu vốn là trách nhiệm của người làm cha, làm ông!”
“Nhưng hiện tại làm như vậy quả thật có chút bất đắc dĩ.”
Cao Phàn Vân nặng nề thở dài nói.
Cao Võ hít mũi một cái, khuôn mặt phiền muộn, hắn cất giọng nói nặng nề nhưng mang theo một chút thoải mái.
“Nhớ lại lúc trước, chúng ta quả thật đã hơi nuông chiều Yến Nhi và Bình Nhi quá mức. Trước kia tính cách tùy hứng ương ngạnh thường xuyên hiện rõ trước mắt... Có lẽ xã hội hiện tại có cái gọi là đặc quyền của mỹ nữ, quả thật cũng khiến cho những nữ tử xinh đẹp sinh ra ảo tưởng... Nũng nịu, mọi thứ đều muốn có, nói năng nhẹ nhàng một chút thì mọi nguy cơ sống chết đều có thể bỏ qua ngay lập tức... Nhưng đột nhiên gặp phải tên Tả Tiểu Đa thẳng thắn không biết thương hương tiếc ngọc này... Ăn phải thiệt thòi, cũng xem như là việc hợp tình hợp lí.”
Sắc mặt Cao Võ hơi nhăn nhó rồi nói tiếp: “Con biết quan hệ được mất trong đó, nhưng cũng hiểu rõ, cho dù khi ấy hai con gái có thể may mắn sống sót trở về từ trong tay Tả Tiểu Đa, có điều ngày tháng sau này ở trong giang hồ, trên chiến trường thì... Có những việc cũng không tránh được… Haizzz.”
“Có tiền khó mua là đạo lý ai cũng hiểu, bao nhiêu năm nay Cao gia ta sinh ra rất nhiều nam nhi, cho nên khi xuất hiện con gái tự khắc sẽ nuông chiều nhiều hơn... Quả thật không có kinh nghiệm nuôi dạy nữ hài tử...”