Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1149 - Chương 1150: Cái Giường Ấy Không Dễ Gì Mà Trèo Lên (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1150: Cái giường ấy không dễ gì mà trèo lên (2)

Cao Phàn Vân thở dài: “Một bên chiến đấu mà lớn, còn một bên lại được nuông chiều mà trưởng thành, con gái không giống với nam nhi, cho dù có đáng yêu thế nào, tư chất có tốt cách mấy, thì ngay từ khi còn nhỏ đã bị đánh bại...”

Đến đây, những chuyện nhặt nhạnh xem như nói xong, cũng đã tốn kha khá thời gian.

Cuộc trò chuyện giữa hai cha con trong đêm, dù sao cũng phải có lời dạo đầu.

“Hôm nay, bắt đầu tại thời điểm này, phương hướng và tác phong tương lai của gia tộc về cơ bản đã được vạch ra. Nếu Tả Tiểu Đa nửa đường chết yểu cũng không thể thay đổi. Một khi tiến vào vòng tròn như Xảo nhi nói... chúng ta sẽ phải gắn cái mác đó lên người, không cách nào thoát được.”

Sắc mặt Cao Phàn Vân trở nên lạnh lùng, ông đứng lên, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong thư phòng.

“Hơn nữa, sau khi trải qua việc này, hy vọng được trở về dòng dõi tổ tiên của Cao gia sẽ bị cắt đứt triệt để. Từ nay về sau, chỉ có một con đường duy nhất chúng ta có thể đi.”

“Ngươi hiểu rõ ý của ta chứ?”

“Con hiểu.” Vẻ mặt Cao Võ thống khổ.

“Hiểu thì tốt, cho nên... vị trí gia chủ Cao gia đời kế tiếp, một khi thân mang mối thù giết con gái với Tả Tiểu Đa, ngươi đã định sẵn không thể đảm nhiệm.”

Cao Phàn Vân dường như đã dùng hết sức lực toàn thân để nói câu này.

Cao Võ ngẩn người: “Con đã rõ.”

Từ lúc Cao Xảo Nhi đứng lên nói những lời nhằm thuyết phục mọi người trong Cao gia, Cao Võ đã ý thức được điều này một cách rõ ràng.

“Vị trí gia chủ hiện tại, sau khi khi tình thế ổn định ta cũng sẽ nhường lại.”

Cao Phàn Vân chắp tay nhìn ra cửa sổ.

Ngoài cửa.

Trăng thanh gió mát…

Một vầng trăng tỏ, trong sáng và thanh tịnh.

“Ta là cha ngươi, là ông nội của Yến Nhi, hận thù trong lòng ta chưa hẳn đã ít. Yến Nhi và Bình Nhi cũng là hai đứa cháu lớn lên từ trong vòng tay ta.”

“Cho dù Tả Tiểu Đa không quan tâm, bản thân chúng ta cũng phải để ý chừng mực trong đó. Nếu đã quyết định đứng về phía hắn thì ngươi phải luôn luôn chú ý, không thể để lại một cái dằm trong tim đồng minh mãi mãi không rút ra được.”

“Nếu đã muốn bước lên con đường này, ngươi phải tự mình tiến về phía trước, tự mình trải phẳng con đường dưới chân!”

“Vậy vị trí gia chủ sau này... “

Cao Võ nhíu mày, hỏi.

“Ta xem trọng Cao Xảo Nhi.”

Cao Phàn Vân trầm giọng nói.

Cao Võ sợ hãi kinh ngạc: “Cao Xảo Nhi? Nhưng nàng là người của chi thứ...”

“Dòng tộc Cao gia từ nay về sau sẽ không còn phân chia chính thứ, chỉ có tương lai của gia tộc Cao thị.”

Cao Phàn Vân thâm trầm nói: “Ngươi phải vĩnh viễn nhớ kỹ, một gia tộc muốn phát triển, nhân mạch kế thừa không đứt, mãi mãi trường tồn... Yếu tố tiên quyết chính là thành viên trong tộc phải hy sinh và nhượng bộ lẫn nhau.”

“Vâng.”

“Cao Xảo Nhi mặc dù là nữ tử, nhưng tính quyết đoán của nó cũng không thua kém nam nhi. Với đầu óc và mưu lược đấy, tương lai sẽ có rất nhiều hy vọng... Nữ tử như thế, thay vì xuất giá trở thành người nhà khác, chi bằng lưu lại lâu dài ở Cao gia. Chỉ cần Cao gia cho nàng ta quyền lực cao nhất, thiện ý lớn nhất, đương nhiên có thể giữ nàng ta ở lại.”

Cao Phàn Vân thản nhiên nói: “Cho nên... theo lẽ dĩ nhiên, thế hệ trẻ trong gia tộc cũng phải sắp xếp trợ thủ đắc lực cho nàng.”

Cao Võ nhăn mày: “Cha, chẳng lẽ... người muốn Xảo Nhi trèo lên giường Tả Tiểu Đa?”

Cao Phàn Vân nhíu mày suy nghĩ, im lặng hồi lâu.

Hiển nhiên, Cao Phàn Vân ban đầu chưa từng tính đến việc này, lời của Cao Võ ngược lại đánh thức mạch suy nghĩ mới của ông

Qua một lúc lâu mới nói: “Cái giường kia không dễ mà lên được đâu. Dứt khoát bỏ ngay cái tâm tư đó đi. Nếu như Tả Tiểu Đa chọn Xảo Nhi, tất nhiên mọi người nhìn thấy đều sẽ vui vẻ. Nhưng nếu Xảo Nhi muốn bò lên trên cái giường đó, chính khó càng thêm khó. Vô số chướng ngại vật, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ khiến Cao gia trở thành mục tiêu công kích.”

“Bất tranh thị vi tranh, dùng vào lúc này là thích hợp nhất. Việc này ngươi ngàn lần vạn lần phải ghi nhớ, Cao gia nhất định phải tránh xa cái giường kia. Có được tất vui, không được cũng chẳng hao tổn gì, đây mới là cách xử lý khôn ngoan.”

Cao Phàn Vân thờ ơ nói: “Cao gia chúng ta so với các gia tộc khác tuy có bối cảnh bề thế hơn, nhưng căn cơ lại rất kém, nếu hành động hấp tấp sẽ vô cớ gây thù chuốc oán, một khi chọc đến kẻ không địch nổi, sớm muộn cũng bị tiêu diệt.”

“Ta hiểu.”

“Những lời cần nói cũng đã nói. Hôm nay ta gọi ngươi đến đây chỉ để làm một chuyện, chính là hai cha con chúng ta trước tiên phải tự mình thực hiện nhiệm vụ đả thông tư tưởng. Đây là việc bất đắc dĩ của những người đứng đầu một phòng, một gia tộc.”

Cao Phàn Vân cười đắng chát: “Bây giờ ta cùng người đi đến đó giải thích một chút với… vợ ngươi. Có ta ở đó... có lẽ ngươi cũng sẽ ổn hơn...”

Ông thở dài: “Còn mẹ ngươi bên kia, cũng chỉ có thể để ta tự mình gánh vác... Chao ôi.”

Hai cha con không nói gì với nhau.

Ánh trăng như nước chiếu lên mặt hai người, có vài phần thư thái, vài phần bi thương, và cả vài phần đau xót.

Nhìn bóng lưng cha xưa nay vẫn thẳng tắp mà bây giờ đã hơi còng xuống, một tia oán hận trong lòng Cao Võ cuối cùng cũng tiêu tan.

Hắn biết cha mình là hạng người gì.

Vì gia tộc, ông có thể liều lĩnh, cũng có thể bỏ qua tất cả.

Vì sự trường tồn mãi mãi của Cao gia, Cao Phàn Vân có thể hi sinh bất cứ kẻ nào.

Hiện tại, thời điểm này cuối cùng cũng đã tới… Vì Cao gia hi sinh thân mình, ông vẫn như cũ không chút do dự.

Cao Võ nhìn cha mình, trong lòng thở dài.

“Mặc dù lúc trước chính người đã nói, thế hệ trẻ sẽ đi tiếp cận trước nhằm xoá bỏ sự cảnh giác của Tả Tiểu Đa... Nhưng ngay từ ban đầu, người thật sự chưa từng có suy nghĩ này sao? Lúc ấy người cũng đã nghĩ đến cục diện hôm nay, chuẩn bị bố trí phòng trừ trường hợp sau này Tả Tiểu Đa là một nhân tài vô song rồi đúng chứ?”

Những lời này, Cao Võ chỉ giữ trong lòng mình mà không nói ra.

Hắn biết, cha sẽ không trả lời.

Suy đoán này, mãi mãi về sau sẽ chỉ là một phỏng đoán!

Cho nên, hắn cũng sẽ không hỏi!

————

Núi Tinh Mang.

Người Cao gia và Ngô gia đồng thời nhận được tin tức.

Hai kẻ dẫn đầu nhận tin lần lượt xoay người, bước ra mấy bước tìm khu vực an toàn, mới bí mật trò chuyện.

Một lát sau.

Hai người quay về, vẻ mặt khác biệt.

“Ha ha ha, Ngô huynh, quý gia tộc nói thế nào?”

“Cao huynh, bên phía các người an bài sao thế?”

“Ha ha...”

“Ha ha ha...”

Hai người nhìn nhau cười.

Bình Luận (0)
Comment