Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1151 - Chương 1152: Liên Tục Sa Lưới (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1152: Liên tục sa lưới (2)

Ánh mắt Nguyệt sáng lấp lánh.

Tìm thấy rồi!

Bốn người này, chính là những kẻ năm đó đã chặn giết Lưu hiệu phó, đúng thật là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu!

Bọn họ chính là mục tiêu quan trọng nhất của ván cờ này!

Đột nhiên, trên hai tay Nguyệt bỗng xuất hiện một tia sáng mờ mịt thuần khiết khiến người ta khiếp sợ. Một vầng trăng khuyết hiện ra, lạnh lẽo treo trên đỉnh đầu!

Thanh huy vạn trượng, chiếu rọi muôn nơi!

Bốn người giật nảy mình: “Hữu Lộ Ngũ Tôn... Nguyệt tôn giả?!”

Bọn chúng bỗng nhiên khàn giọng hét lên, liên tiếp lui về phía sau: “Đây chỉ là hiểu lầm!”

Sắc mặt đầy sợ hãi và kinh hoàng.

“Không có hiểu lầm! Ngươi nói xem hiểu lầm ở đâu đây!”

Thế công của Nguyệt tôn giả đại khai đại hợp, thanh Nguyệt Nhận trong tay tung hoành ngang dọc, từng vệt sáng lạnh lẽo từ thanh đao liên tục loé lên, phảng phất như ánh trăng chiếu rọi trên sóng biển, trải dài vô cùng vô tận!

Bốn người lảo đảo, tận lực chống đỡ nhưng vẫn không kịp.

Vốn không định đối địch, cho nên sau khi biết thân phận đối phương, bọn họ càng không ham chiến!

Khóe mắt không ngừng quan sát phương hướng để đào tẩu, nhanh chóng trốn đi mới là kế sách!

Chẳng qua chỉ vừa mới phân tâm, đã dứt khoát rơi vào thế hạ phong.

Bịch, bịch, bịch...

Ba người lần lượt trúng một cước, đồng thời ngực cũng nặng trĩu và căng cứng, hào quang từ thanh đao Nguyệt Nhận lướt ngang đùi, sau một trận ớn lạnh, máu nóng nhất thời tuôn ra như suối!

Ba cái chân của ba người đã bị Nguyệt Nhận cắt đứt!

Có người thét dài một tiếng, cơ thể hoá thành hình cái vòm gấp gáp xông ra ngoài. Nguyệt thản nhiên không để ý tới, ra tay như gió, chặn vai ba người vừa mới bị thương, bẻ khớp hàm, chặt đứt gân tay, phá nát đan điền, phong bế kinh mạch, rải thuốc lên vết thương trên chân…

Toàn bộ động tác được thực hiện như nước chảy mây trôi trong một lần.

Còn kẻ bỏ chạy chỉ mới lao ra được 200 mét, trước mặt chợt loé lên ánh sao sáng chói, sao trời cuồn cuộn đột ngột hiện ra trước mặt.

“Tinh tôn giả...”

Giọng nói của tên này trực tiếp nghẹn ở yết hầu, ánh mắt hắn tràn ngập tuyệt vọng!

Năm cường giả đắc lực nhất dưới trướng của Hữu Lộ Thiên Vương, lần này trực tiếp tới cả hai!

Nước mắt uất ức của tên này dường như sắp rơi xuống. Chút chuyện cỏn con như thế cũng khiến cả hai vị tôn giả ra tay sao? Có phải đã quá để mắt đến chúng ta rồi không?

Lần này bị bắt, chuyện năm đó, e là không thể giấu được nữa...

Khuôn mặt kẻ ấy tuyệt vọng, khoảnh khắc thân thể hắn bị đánh bay, hàm răng cắn chặt xuống…

Răng rắc...

Thứ hắn cắn phải lại là một bàn tay to lớn cứng như thép.

Tinh tôn giả vươn tay đến bên miệng kẻ ấy, khéo léo bẻ một cái khiến hàm dưới nhất thời hạ xuống, rồi hắn nhe răng cười một cái: “Ông đây một đấu một mà còn để ngươi có thể tự sát... há chẳng phải là chuyện cười sao? Ông đây không cần mặt mũi à?”

Cũng tựa như trên, đánh vỡ đan điền, phong bế kinh mạch, che lấp tâm trí, vặn nát bả vai… Cả một loạt quá trình, trôi chảy đến quen thuộc.

Hắn lập tức nhấc người kia lên: “Các ngươi chính là bốn người ban đầu ở Nhật Nguyệt quan, sau đó lại chặn giết Lưu hiệu phó đúng chứ? Còn những tên khác là ai ta cũng không vội... Ta có thể từ từ chơi... Bốn người các ngươi, dù sao cũng phải cố gắng chống đỡ một thời gian, tuyệt đối đừng nên nhận tội nhanh như vậy... Đời này của ông đây thích nhất là cùng chơi đùa với kẻ hảo hán. Nhớ cho kỹ, phải ra vẻ chống đỡ cho nhiều vào để ông đây tận hứng...”

Hắn nhe răng cười một tiếng, ném bốn người vào cùng một chỗ.

Là huynh đệ, thì phải trật tự và ngay ngắn.

Hiện tại, bốn vị huynh đệ này, một người cũng không thiếu, một người cũng không thể mất!

“Tiểu tử kia đâu rồi?”

“Chạy rồi!”

“Chạy rồi?”

“Không sao, Nhật đã đuổi theo.”

“Vậy thì tốt, một Viêm Dương một Nhật, hai người bọn họ đúng là trời sinh một cặp!”

“Ha ha.”

“Đã bắt bao nhiêu rồi?”

“Thêm cả bốn người này, cũng đã xấp xỉ ba trăm.”

“Hừ, vẫn còn ít chán!”

“Hiện tại đã bắt được hơn hai mươi tên sát thủ Vu Minh, cũng không biết có thể tra hỏi được gì hay không.”

“Mục tiêu ấn định trước mắt đã bắt được hai. Đợi đến khi các mục tiêu khác xuất hiện toàn bộ thì trực tiếp áp giải về, kết thúc trò cười của núi Tinh Mang lần này. Không thể bắt hết, quá nhiều người, tất phải có sự lựa chọn… “

“Ta hiểu.”

“Thiên và Địa đâu?”

“Đang ở phía trước... Hai tên đó so với ba người chúng ta còn căng thẳng hơn...”

...

Tả Tiểu Đa chui ra ngoài, đưa mắt nhìn xung quanh, trong chốc lát phát hiện khắp nơi đều nhìn rất quen mắt, chính là cảnh tượng mọi thứ đều bị tàn phá, bốn phía tan hoang.

Ồ... Nơi này là Xà Cốc!?

Vừa nãy Tả Tiểu Đa hoảng hốt bỏ chạy mà không nhìn đường, lại chạy vào hang rắn.

Nhưng điều khiến Tả Tiểu Đa cảm thấy bất ngờ là… cơn đau nhức ở lồng ngực, và cả nội thương trong người, sau khi chạy một lúc, hình như đã đỡ hơn nhiều rồi…

Đây là… tu vi tăng mạnh, tố chất cơ thể và khả năng phục hồi của mình cũng nâng cao rồi sao?

Rất tốt!

Hai người bay đến, đang đi đối diện với Tả Tiểu Đa.

Trong hang rắn, có rất nhiều linh thực thuộc tính âm hàn, các loại rắn độc khác nhau nhiều vô kể, có lợi ích rất lớn đối với những người tu luyện công pháp thuộc tính âm minh.

Hang rắn trước đây có Xà Vương tọa trấn, là nơi vô cùng nguy hiểm, nhưng Ngũ Xà với tu vi Ngự Thần, hy sinh tính mạng lựa chọn tự bạo, tạo nên tổn thương nặng cho Xà Vương, khiến cả hang rắn bị tấn công, gần như đổ sập hoàn toàn, không thể khôi phục được như cũ.

Hai người đối diện với Tả Tiểu Đa chính là hai trong số Hoàng Tuyển Tam Quỷ, Điếu Tử Quỷ và Yểm Tử Quỷ.

Bọn họ tu luyện công pháp thuộc tính m Minh, tuy Ngã Tử Quỷ còn lại đã chết trong tay của Rết Vương, bọn họ bất lực bỏ đi, ngay cả xác cũng không dám nhặt, lòng đây bi thương, nhưng dù sao vẫn phải sống tiếp, bọn họ bèn đi một vòng khắp nơi trong dãy núi Tinh Mang, tuy không tìm được Tả Tiểu Đa, nhưng bất ngờ phát hiện hang rắn xơ xác tiêu điều, trong đó lại có những thứ mà bọn họ cần.

Hai anh em này tìm kiếm lùng sục dữ dội một lượt bên này, thực lực tương đối tốt, dường như đóng gói cả túi rắn độc trong hang, có thể nói là thu hoạch khá nhiều, hài lòng trở về.

Bình Luận (0)
Comment