Chỉ với thu hoạch lần này của bọn họ, nếu bỏ Tả Tiểu Đa không tính, chắc chắn là khá nhiều!
Nhưng hai anh em này cũng không ngờ, mới vừa ra khỏi hang đã gặp đực một bảo bối lớn_ Tả Tiểu Đa.
“Tả Tiểu Đa!”
Hai mắt Điếu Tử Quỷ phát sáng lên, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Bọn họ thu hoạch được rất nhiều thứ trong hang rắn, vốn dĩ đã cảm thấy vận may của mình đã đến, lúc này lại đụng phải Tả Tiểu Đa, làm sao mà không vui cho được!
Tả Tiểu Đa nhìn thấy là hai người bọn họ thì thầm kêu không ổn, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Mặc dù thực lực của mình tiến bộ vượt bậc, nhưng đối diện với hai người tu vi Ngự Thần cùng một lúc, chắc chắc mình không phải là đối thủ của bọn họ.
“Bắt được có thưởng! Ngươi chạy đi đâu!”
Hai người lập tức đuổi theo, Yểm Tử Quỷ phát hiện sớm hơn, động tác nhanh nhất, phát động thân pháp liều mạng xông lên, cơ thể lắc một cái đã đến không trung trên đầu Tả Tiểu Đa, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, tay phải như vuốt quỷ tóm từ trên không trung xuống.
Lợi hại!
Quá giỏi!
Hắn tóm xuống, linh khí hóa đao, rắc rắc quấn lấy tất cả!
Sau đó hắn không cần chạm đất, trực tiếp tóm đầu thuận thế bay đến.
Không cần giảm tốc độ!
Lão đại ở phía sau, thuận tay vác xác chết Tả Tiểu Đa bọc lại, hai anh em có thể rút lui ngay lập tức, đi lĩnh thưởng!
Thật đúng với câu, người có phúc không cần sầu, tiền tài sẽ tự động từ trên trời rơi xuống!
Tiếng gió vù vù, uy lực của cú tóm này rất rõ ràng, còn phát ra cả âm thanh.
Nhưng… sự việc tiếp theo đó khiến sắc mặt của Yểm Tử Quỷ trực tiếp trở nên còn thê thảm hơn cả quỷ thật sự.
Trước mặt rõ ràng là đầu của Tả Tiểu Đa, chỉ cần tóm xuống, dám nói có trăm phần trăm nắm chắc, nên mới dùng toàn lực.
Nhưng đúng lúc gần tóm đến đầu của Tả Tiểu Đa, cái đầu trọc trước mặt lại đột nhiên biến mất.
Thay vào đó là một luồng ánh sáng vàng lấp lánh, xung quanh toàn là những thứ kỳ quái có gai nhỏ, tròn tròn, giống như mặt trời, đang phát ra ánh sáng.
Ánh sáng lạnh!
Yểm Tử Quỷ tóm mạnh, tóm vào gai nhọn của vòng mặt trời đó.
Phập!
Gai sắc nhọn, không hề tốn sức, không có chút trở ngại đâm xuyên qua bàn tay tràn đầy chân nguyên Cương Khí của hắn! Đâm xuyên cơ thịt, đâm xuyên xương cốt! Gai nhọn lại mọc ra từ mu bàn tay.
Hiển nhiên là một vũ khí thần binh siêu phẩm, linh khí phòng ngự vô hình!
Một đôi mắt u tối nhìn thẳng vào đôi mắt của Yểm Tử Quỷ.
Vòng mặt trời nhẹ nhàng xoay chuyển, người này nhàn nhạt hỏi: “Thích không?”
“Awwww…”
Yểm Tử Quỷ kêu một tiếng thảm thiết, nhưng cũng vì lần bị thương này là bỗng chốc hắn nhận ra thân phận của đối phương!
Hắn kêu lên thảm thiết và sợ hãi: “Nhật Nhật Nhật Nhật… Nhật tôn giả…”
Nhật tôn giả nổi giận, tóm lấy Yểm Tử Quỷ, đập một cái đến mức kinh mạch hắn đứt đoạn: “Ngươi bị liệt hả... ngươi sờ một cái cũng được, còn dám chơi ta hả!”
Hắn tiện tay tháo khớp cằm của Yểm Tử Quỷ luôn.
Thực lực của Yểm Tử Quỷ cực kỳ bất phàm, tuy không phải là đối thủ của Nhật tôn giả, nhưng cũng không đến mức một chiêu đã bại thảm hại.
Thực sự là thời khắc Nhật tôn giả này gia nhập cuộc chiến quá trùng hợp.
Đúng lúc Yểm Tử Quỷ nhìn thấy sắp bắt được Tả Tiểu Đa, cảm thấy sắp thành công, trong lòng vô cùng hài lòng, Nhật tôn giả bỗng nhiên ra tay, đúng lúc hắn không đề phòng, giống như một con rắn đi qua trước mặt, ra tay tóm lấy!
Tu vi của Yểm Tử Quỷ không bằng người, tốc độ không bằng người, lại thêm tâm thái lơ là sơ suất, hoàn toàn không phòng bị, đương nhiên bị phế ngay lập tức.
Ở bên khác, Điếu Tử Quỷ cũng nhìn thấy cảnh này, hồn bay phách tán, cố gắng kiềm chế xu hướng xông về phía trước, nhưng cơ thể trên không trung, vừa nãy liều mạng xông lên trước, mặc dù cố gắng dừng lại, nhưng nhất thời xu hướng xông về phía trước vẫn khó mà ngăn được
Hắn hồn lìa khỏi xác hét lên: “Nhật tôn giả, bọn ta không có ý mạo phạm, bọn ta…”
Nhật tôn giả như không nghe thấy, Nhật Luân vừa phế một cánh tay của Yểm Tử Quỷ soạt một cái bay đến, cùng với xoay vòng, nó tỏa ra hàng vạn ánh hào quang, sức mạnh lớn lập tức bao trùm lấy Điếu Tử Quỷ.
“Đã là Quỷ, thì đừng đến nhân gian dạo chơi!”
Nhật tôn giả quát lên, cơ thể hóa thành mấy chục cái bóng, bao quanh Điếu Tử Quỷ…
Hai người giao đấu liên tiếp không ngừng bảy tám chiêu trong không trung, trước sau cũng chỉ là trong thời gian hai cái chớp mắt, Điếu Tử Quỷ máu tươi đầy miệng, dường như bay ra như phá túi.
Lưng của hắn đập mạnh vào một thân cây, rồi lại bắn trở về ngã xuống đất.
Toàn thân máu me đầm đìa, không ngừng chảy ra, đã bị Nhật Luân cắt mất hai chân.
Bộ phận đan điền, một dấu bàn tay in rõ ràng bắt mắt.
Tu vi Ngự Thần thâm hậu đã hoàn toàn bị phế.
Với thực lực của Nhật tôn giả, thật sự muốn giết hắn, đâu cần phải dùng đến hơn bảy tám chiêu, tốn công tốn sức như vậy, chính là để bắt sống.
Hàm dưới của Điếu Tử Quỷ mềm nhũn treo bên miệng, miệng há to không khép lại được, nằm dưới đất, đôi mắt tuyệt vọng vô hồn nhìn bầu trời.
Không biết làm sao, hắn bỗng nhớ đến ngày ba anh em kết nghĩa năm đó.
Hôm đó, mưa phùn li ti, hoa lá nhẹ bay, hương thơm ngào ngạt, thấm vào lòng người.
Ba người đều xúc động trong lòng, cùng quỳ xuống khấu đầu.
“Ba người chúng ta kết nghĩa làm anh em tại đây, từ nay có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, sống chết có nhau. Không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm…”
Lời thề hôm đó, không biết tại sao, hôm nay sau mấy trăm năm, lại trở nên vô cùng rõ ràng.
Dường như ba người lại gặp nhau, lại đọc lời thề này lần nữa.
“Hự hự…” Trong cổ họng Điếu Tử Quỷ phát ra âm thanh vô nghĩa, dường như muốn tự cười nhạo mình, nhưng không thể bật cười.
Trong những năm nay, khuôn mặt của những người mà ba người mình tiện tay giết chết, dường như đều tập trung lại vào khoảnh khắc này, xông về phía mình.
“Ha ha ha…”
Điếu Tử Quỷ cười lạnh lùng, muốn nói mấy câu độc ác thể hiện mình không sợ hãi.
Bốp!
Một cái tát giáng lên mặt.
“Muốn chết? Hồi quang phản chiếu? Còn chưa nói gì, đã muốn chết sung sướng như vậy sao? Nói cho ngươi biết, trên đời không có chuyện dễ dàng như vậy đâu, ta tốn công tốn sức bắt ngươi, lại để người dễ dàng chết như vậy sao?”