Diệp Trường Thanh đã từng suy nghĩ không dưới vài trăm lần, phải làm sao để đối diện với Vương Đạo Tứ Kiếm, phải chiến đấu như thế nào, như thế nào như thế nào, thậm chí là xả thân đánh bom liều chết, cùng nhau đi đến chỗ chết... Nhưng lại không thể ngờ rằng, lần gặp lại giữa hai bên lại là loại cách thức gặp mặt như này.
Bản thân kéo bốn người từ dưới mặt đất lên giống như kéo mấy con chó chết!
Lúc này Văn Hành Thiên cũng nhận ra thân phận của đối phương, không nhịn được ha ha cười lớn.
“Lão đại, đây thật sự rất trùng hợp nha, quả thật là ông trời có mắt mà!”
Diệp Trường Thanh hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu, trầm giọng, nói từng chữ: “Đúng nha, ông trời có mắt, thật sự là... Trùng hợp quá mà.”
Những người khác ở Cao Võ Tiềm Long không hiểu ý gì.
“Trùng hợp gì vậy chứ?”
Văn Thành Thiên cười ha ha: “Bốn người này chính là bốn người năm đó đã... Đột kích hiệu trưởng Diệp, khiến cho tâm mạch của hiệu trưởng Diệp bị thương nghiêm trọng, hơn nữa thân còn bị rơi vào Thiên Mạch Thủ chịu giày vò hơn hàng chục năm!”
Triển Tiểu Phi kinh ngạc buột miệng nói: “Trời ạ, viết tiểu thuyết hả! Cũng đúng lúc thật sự!?”
Vẻ mặt của mọi người đều trở nên kinh ngạc.
Trừ khi tự mình trải qua, trừ khi biết được Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên không phải là loại người sẽ đem loại chuyện như này ra đùa giỡn thì thật sự sẽ xem chuyện này như một chuyện cười!
Lão đại của Vương Đạo Tứ Kiếm nằm trên mặt đất, gượng ép nở ra một nụ cười: “Hiệu trưởng Diệp, đã lâu không gặp.”
Giây phút đầu tiên thì hắn đã nghĩ đến một con đường sống, con đường sống duy nhất: Nếu như Diệp Trường Thanh cũng không thể chắc chắn chuyện năm đó là do anh em mình gây nên, vậy may ra còn có thể cứu vãn tình hình, dù sao thì trong những năm gần đây bản thân và đám người kia cũng thường xuyên gặp mặt Diệp Trường Thanh, tình cảm cũng không tệ.
Ít nhất ấy, nếu như đối phương không có bằng chứng chính xác vậy bất luận là bản thân Diệp Trường Thanh hay là đám người có liên quan đến Cao Võ Tiềm Long, cho dù không chăm sóc ổn thỏa tốt đẹp cho đám bọn ta thì cũng sẽ không thể ra tay giết người.
Dù sao thì đám bọn ta cũng có một chút địa vị.
Nhưng khi nghe giọng điệu nói chuyện nghiến răng nghiến lợi của Diệp Trường Thanh thì lại mơ hồ cảm thấy không ổn lắm.
“Đúng nhỉ, thật sự là rất lâu rồi không gặp nhau.”
Diệp Trường Thanh cười khẩy: “Mới đó... Đã qua mấy chục năm rồi nha... Diệp mỗlà thật sự không ngờ được, Kim Long Tứ Sát lúc đầu lại có thể thay hình đổi dạng, xoay người một cái đã trở thành Vương Đạo Tứ Kiếm rồi. Thật sự là... Năm dài tháng rộng, trăm phương ngàn kế... Diệp mô, bái phục bái phục!”
Lần này cơ thể Vương Đạo Tứ Kiếm đã hoàn toàn đóng băng!
Hắn biết!
Sao hắn có thể biết được chứ?
Rõ ràng năm nay vẫn còn gặp mặt, hai bên còn nói chuyện vui vẻ với nhau, ít nhất vào lúc đó hắn vẫn không có bất cứ nghi ngờ nào!
Sao bây giờ hắn lại giống như đã biết được hết mọi chuyện vậy?
Chuyện này...
“Hành Thiên!”
Diệp Trường Thanh ra lệnh.
Văn Hành Thiên ha ha cười lớn: “Bốn vị cứ thoải mái tinh thần, sau đây ta sẽ thật điềm đạm thật chu đáo chăm sóc cho mấy vị. Dùng tính mạng của bản thân và gia đình ra để đảm bảo tính mạng của các ngươi sẽ được an toàn! Ha ha ha... Hôm nay thật sự là gặt hái bội thu. Trước tiên là kẻ thù truyền kiếp của hiệu phó Thành dẫn đầu sa lưới; Sau đấy là người đã lập kế với hiệu trưởng Diệp vào năm đó cũng trở thành tù nhân của bọn ta, quả là được mùa, quả là bội thu!”
Miệng thì cười nói còn tay một chút cũng không nể tình.
Đập đan điền, dỡ quai hàm, khóa kinh mạch, cho uống thuốc trị thương, các hành động liên tục liền mạch lưu loát!
“Tụ hợp với hiệu phó Thành đi, tập trung trông coi tội phạm liên quan.”
Diệp Trường Thanh ngẩng mặt nhìn trời, hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên là... Đến lúc rồi. Gieo gió ắt phải gặt bão, có nhân tất sẽ có quả... Không ngờ khoảng thời gian này lại liên tục có quả báo. Đúng thật là... Kế hoạch thăng thiên của Tiềm Long sao?!”
Nhìn lên giữa bầu trời, mây trắng xa vời vợi.
Nhẹ nhàng than thở.
Những năm này, Tiềm Long đã đánh đổi bao nhiêu vật tế? Đánh đổi bao nhiêu sinh rồi rồi?
Đến nay, cuối cùng cũng đến thời khắc tính toán toàn bộ.
Nếu như Vân Phong vẫn còn sống... Thì tốt biết bao!?
...
Kế hoạch thăng thiên của Tiềm Long.
Cao Võ Vân Đoan ở Thượng Kinh lúc trước là nơi đầu tiên bùng nổ sự kiện gián điệp, mấy đại gia tộc trong đó đều có bóng dáng tham gia; Mặc dù đã bắt được không ít; Nhưng nền móng của các đại gia tộc lại không hề gặp phải lung lay, vẫn sừng sững không ngã.
Còn Vu Minh thao túng ở sâu hơn, là người gây ra tội ác phía sau màn càng không có bất cứ động tĩnh gì.
Một trận bạo động, nguyên khí của Cao Võ Vân Đoan tổn thương nghiêm trọng nhưng bắt giữ được cũng chỉ lác đác.
Kết quả đấy khiến cho bộ trưởng Đinh Bộ Võ Giáo năm đó vô cùng tức giận!
Hành động một phen mà đối phương gần như không có chút thương tổn nào, đến cả chút tổn thất nghiêm trọng cũng không có.
Loại chuyện như này thật sự là không cách nào nhịn được.
Lẽ nào chỉ có bên phía Tinh Hồn chúng ta bị thiệt hại? Còn gian tế của Vu Minh vẫn cứ ẩn núp tốt như thế?
Mà kể từ lúc đấy, kế hoạch thăng thiên của Tiềm Long đã được bí mật sắp xếp bắt đầu,
Vân Đoan Tổ Long cùng các trường học Cao Võ khác lần lượt bị nhà nước tiếp quản trên danh nghĩa.
Cũng chỉ còn lại mỗi Cao Võ Tiềm Long.
Bởi vì trong Tam đại Cao Võ, chỉ có duy nhất tiền thân của Cao Võ Tiềm Long là do tư nhân điều hành.
Trên một số danh nghĩa mà nói, mặc dù Cao Võ Tiềm Long tiếp nhận quản lý từ Bộ Võ Giáo, cũng thừa nhận chức vị quốc gia; Nhưng những loại tự chủ khác vẫn lớn hơn các trường học Cao Võ khác rất nhiều.
Vậy nên nhìn sơ qua thì tất cả mọi thứ của Cao Võ Tiềm Long cũng vẫn như cũ, không có thay đổi gì cả, dường như không khác gì với các Cao Võ khác.
Nhưng nếu muốn triển khai hoạt động, muốn đến các trường Cao Võ nổi tiếng khác để kiếm chính tích, Vân Đoan Tổ Long và các Cao Võ khác là không có cửa, bị chắn kín hết cả rồi!
Quân đội quản lý, được Quân Bộ và Bộ Võ Giáo cùng nhau tiếp quản.
Người của Quân Bộ sẽ không nói phải trái với ngươi, không cách nào châm chế.