Lão tứ bị thương nặng nhất, còn xấu hổ vì Tinh Huyết đang hò hét ở bên dưới, rên rỉ cười mắng: “Đừng... Đừng nói chuyện đó nữa... Lên rồi lên rồi... Càng khó chịu, đau chết ta rồi... Bên cạnh đều là vết thương đấy, đậu xanh...”
Ba người phía trên ha ha cười lớn, càng nói hăng say hơn.
Cuối cùng, cuối cùng cũng sắp đến mặt đất rồi, thậm chí bọn họ đã có thể nhìn thấy ánh sáng thấp thoáng bên trên rồi.
“Cố thêm chút nữa, chút nữa thôi là có thể ra ngoài rồi, có con đường sống rồi.” bốn người đều có chút kích động.
Lão đại xuống dưới trực tiếp trói lão tứ lên lưng mình.
Chỉ muốn ra ngoài.
Mấy anh em hưởng thụ vài năm nữa rồi tính tiếp.
Dựa vào thực lực bên trong của bản thân anh em chúng ta, chỉ cần tĩnh tâm dưỡng khí vài năm thì những thâm hụt đều có thể bù đấp được hết!
Có thể sống tiếp, thật tốt!
...
Bên trên.
Văn Hành Thiên và đám người ở Cao Võ Tiềm Long nhìn mặt đất đang dần dần bị đẩy lên trên, ánh mắt càng lúc càng sáng.
“Đây là... Xuất hiện rồi xuất hiện rồi, sắp xuất hiện rồi...”
Đất đá lăn lóc trên mặt đất.
Thứ đồ bên dưới đang ra sức.
Chấn động một lúc, rầm rầm ào ào...
Dần dần... Mọi người đều có cảm giác có gì đó không đúng lắm.
Sắc mặt của Văn Hành Thiên cũng có chút đen lại...
Tu vi của Diệp Trường Thanh vững chắc nhất, suy nghĩ cũng đặc biệt băng thanh, hắn vốn luôn có cảm giác không đúng ở đâu đó, nghiêng tai lắng nghe hồi lâu.
“Sao lại láng máng có tiếng nói chuyện vậy?”
Khi Diệp Trường Thanh nói đến thắc mắc này thì vẻ mặt của vài người có tu vi tương đối cao tại Cao Võ Tiềm Long cũng lộ ra vẻ ngờ vực.
“Lẽ nào thiên tài địa bảo này thật sự thành tinh rồi, còn biết nói chuyện nữa? Đây chẳng phải là một đám sao, kết thành băng nhóm rồi?”
Triển Tiểu Phi cười nhạo liếc nhìn Văn Thành Thiên một cái, hỏi.
Vẻ mặt Văn Thành Thiên đen như đáy nồi.
Con mẹ nó ta cũng không thể ngờ bên dưới lại có đến tận mấy người!
Cái này ai mà ngờ được chứ?
Đệch, đây là lý do các ngươi chế giễu ta đó hả? Đổi lại người khác thì ai có thể biết được mặt đất đang bình thường bằng phẳng bị gồ lên, lại có thể có con người chui lên chứ?
Loại chuyện như này cả đời của ông cũng là gặp phải lần đầu tiên được chưa hả.
Ầm!
Lớp đất trên mặt đất bị mở ra, hai viên đá ở phía trên cùng bị quần quật xốc sang một bên. Đất đá lăn lộn, bụi bậm tung bay...
Vèo!
Một bàn tay đột nhiên thò lên từ dưới mặt đất.
Tất cả đều là máu tươi đã khô lại, vết thương chồng chất, nhìn vô cùng thảm thương.
“Lùm mía! Đóng phim ma hả...”
Trong lòng Văn Hành Thiên lúc này đã hoàn toàn cạn lời. Đây là diễn đại biến cương thi hả? Má nó... Thật nhàm chán!
Cái tay kia bám lấy mặt đất có chút mệt mỏi.
m thanh thở gấp liên tục vang lên từ dưới mặt đất. Hờ hờ hờ... Dường như muốn bóc lột một chút sức lực cuối cùng của phổi.
Rõ ràng, sau khi người bên dưới mặt đất kia mở viên đá đó ra thì căn bản đã không còn chút sức lực nào nữa.
Sau đó lại có một bàn khác chìa ra ngoài, cố gắng mở rộng miệng cái hang ra một chút. Có thể thấy đấy không phải tay của cùng một người.
Đám người của Cao Võ Tiềm Long khẽ cau mày.
Con mẹ nó thật sự là trên đời này không thiếu cái lạ mà!
Loại cảnh ngộ này cũng không ai gặp phải đâu.
Chúng ta nhiều người như vậy lại có thể trơ mắt nhìn người sống bò ra ngoài từ dưới lòng đất!
Thật mới mẻ!
Diệp Trường Thanh thở dài, khua tay, một luồng linh khí nhẹ nhàng bay sang nâng đất đá lên, vài viên đá lớn trên mặt đất cũng bị hắn ném sang một bên.
Lập tức bước sang, vươn tay nắm lấy bàn tay đó ấm áp nói: “Đừng sợ, ta giúp ngươi các lên đây.”
Bên dưới rõ ràng cảnh giác một lúc, sau đó mới truyền lại giọng nói âm u: “Cảm ơn.”
Mặc dù vẫn có chút hoài nghi, nhưng nhiều hơn vẫn là dày đặc cảm kích.
Nếu như trong lòng người bên trên có ác ý thì sẽ không vươn tay ra kéo lên, mà sẽ là chém kiếm xuống. Đây là chuyện rất rõ ràng.
Diệp Trường Thanh từng lượt từng lượt kéo hết bốn người lên trên, bốn người chỉ cảm thấy ánh sáng chói lóa trước mắt, nhất thời không thể nhìn thấy rõ được thứ gì, chỉ thấy đom đóm mắt bay loạn xạ.
Nằm ngửa người trên mặt đất, ngực mạnh mẽ phập phồng một lúc, cuối cùng mới cảm kích lên tiếng: “Ông trời có mắt, ông trời giúp đỡ rồi, cảm ơn rất nhiều.. Anh bạn à, sau này, chúng ta...”
Nhưng mà không nghe thấy tiếng trả lời.
Một lúc sau mới nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một” “Là! Các! Ngươi!”
“Đây thật sự là đi tìm mòn giày tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn chút công mà!”
“Đúng thật là ông trời có mắt, lần này ông trời thật sự mở mắt rồi!”
Vương Đạo Tứ Kiếm vừa nghe thấy giọng nói đó đã lập tức choáng váng.
Trong chốc lát lạnh hết cả người.
Chỉ cảm thấy trái tim như rơi vào vực sâu không Đáy, cứ rơi thẳng xuống dưới... Thẳng xuống dưới...
Vừa rồi đã cảm thấy có chút quen tai, vốn dĩ còn nghĩ có lẽ là người quen, là người quen thì càng dễ nói chuyện, có thể thuận tiện hỏi xin chút thuốc trị thương, nhiều nhất là mấy người anh em sẽ nợ đối phương một ân tình to lớn.
Nhưng mà... Dù như nào cũng không thể ngờ được lại có thể là người quen như này!
Người thân quen đến mức... Không đội trời chung!
...
Lúc này, đám người Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên đều sững sờ trong lòng, nhất thời ngây ngẩn cả người!
Làm sao mà Diệp Trường Thanh không nhận ra bốn người này được chứ, cho dù đám người này hóa thành tro thì hắn cũng sẽ nhận ra!
Nhưng hắn thật sự không thể ngờ rằng, người mà bản thân đào lên được từ mặt đất lại là bốn người này!
Kẻ thù lớn của bản thân!
Vương Đạo Tứ Kiếm!
Mặc dù mặt mũi đều là vết thương, mặc dù thảm hại đến thế, cả người chằng chịt thương tích, xương cốt dày đặc, mặc dù gần như đều đã bị bùn lầy dán kín hết.
Nhưng kể từ khi Diệp Trường Thanh nhận ra đám người tấn công mình vào năm đó chính là Vương Đạo Tứ Kiếm, thì gương mặt bốn người này đều đã lướt qua lướt lại trong lòng Diệp Trường Thanh hàng ngàn vạn lần!
Có nằm mơ cũng muốn bắt được bốn tên chó ghẻ già đáng chết này, tàn nhẫn giày vò, tra hỏi, lúc đó, tại sao lại muốn mai phục ta?!