Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1156 - Chương 1157: Quao! Thiên Tài Địa Bảo Sao? (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1157: Quao! thiên tài địa bảo sao? (2)

Cạo đến mức xương cốt vang lên kẽo kẹt, người cạo đổ đầy mồ hôi, người được cạo cũng nhẽ nhại mồ hôi, khó khăn lắm mới loại bỏ được toàn bộ chất độc, nhưng cái mạng nhỏ của bốn người cũng đã chỉ còn lại phân nửa.

Vừa hồi phục được một chút đã lập tức bắt đầu tìm cách đi ra ngoài.

Nhưng bọn họ lúc này đều đã sức tàn lực kiệt, căn bản không có bao nhiêu sức mạnh để có thể xông ra ngoài, chỉ có thể tiếp tục vận công dưỡng khí bên dưới mặt đất, hy vọng có thể hồi phục thêm chút nữa rồi tính tiếp.

May mắn độc tố đều đã được loại bỏ, mật độ linh khí của dãy núi Tinh Mang bên này cũng được xem như không thấp lắm, dưỡng khí trong một khoảng thời gian thì cuối cùng sức mạnh của bản thân đã hồi phục được vài phần.

Không phải bọn họ không muốn tiếp tục dưỡng khí, thật sự là vì thuốc trị thương đã dùng hết từ lâu, tình trạng vết thương không thể chỉ dựa vào dưỡng khí là có thể kiểm soát được.

Lúc này mới liều mạng đào lên trên.

Chỉ đáng tiếc là lúc đầu vì Tả Tiểu Đa đòi hỏi sự vững chắc nên đã thâm nhập xuống bên dưới rất sâu, sau này lại điên cuồng đào khoét không kiêng nể nên mới khiến cho cái hang này sâu đến mức như vậy!

Bọn họ vào lúc này đã không có sức lực nào nữa, muốn thoát khỏi chỗ chết đâu phải dễ dàng.

Đáng thương cho 4 đại cao thủ Ngự Thần chỉ có thể luân phiên 2 người một nhóm, dùng sức lực mà khi xưa đến cả nhìn cũng không thèm nhìn để đào từng chút một lên phía trên.

Trong thời gian này, mệt mỏi đến ói máu cũng không chỉ có một lần...

Loại thê thảm như này thật sự là lần đầu tiên trong đời!

“Lần này trở về ta nhất định sẽ tu dưỡng thật tốt, 3 năm không nhận nhiệm vụ! Không, 5 năm!”

Lão nhị vừa thở hổn hển vừa đổ mồ hôi như mưa, liều mạng thúc giục linh khí còn sót lại ở đan điền, dùng sức hướng lên trên.

“Ta cũng vậy. Cả đời này của ta đã không muốn đi ra ngoài làm nhiệm vụ nữa...”

Lão tam dùng sức mạnh yếu ớt ủi lên trên: “Cả đời này chưa từng làm qua loại việc như này... Con mẹ nó thật là... Bực bội mà.”

Lão đại và lão tứ tạm thời thay phiên nằm dài ở phía dưới, có sức không lực thở gấp.

“Lão tứ... Đống nhẫn không gian mà ngươi lấy được đâu rồi?”

Lão tam mệt muốn gần chết, đột nhiên nhớ đến: “Có lẽ trong đó có rất nhiều thuốc trị thương đấy, bây giờ tìm thử lấy ra một ít dùng đỡ đi...”

Lão tứ khóc không ra nước mắt: “Ta không lấy được cái gì hết, ta chụp một cái nhưng chỉ chụp được không khí thôi.”

Vừa nói dứt câu thì ba người khác đều lập tức trở nên sững sờ.

“Không lấy được sao? Ngươi nói là không lấy được?!”

Mấy ngày qua vẫn luôn giãy giụa giữa ranh giới của sự sống và cái chết, thật sự không để tâm lắm đến chuyện đấy; Nhưng thỉnh thoảng nghĩ đến thì sâu trong lòng vẫn ngập tràn đầy động lực: Nhiều nhẫn không gian như vậy, trở về phân chia thế nào cũng sẽ có rất nhiều đồ tốt, nhìn chung thì lần này sẽ không phí công vô ích, có thể lấy lại cả gốc lẫn lời.

Mặc dù trước đó chưa từng nghe thấy lão tứ nhắc đến chuyện này, còn nghĩ do đám người này đều đã kiệt sức, chắc chắn không có năng lượng không có thể lực để phá giải kiểm soát trên đống nhẫn không gian kia.

Nhưng mà lúc này khi nghe được câu nói kia của lão tứ, ba người còn lại đều lập tức ngẩn người, đến cả việc đào hang cũng đã dừng lại.

Đấy chính là hy vọng cuối cùng rồi, vậy mà con mẹ nó ngươi nói ngươi chỉ lấy được không khí?

Không khí có thể ăn được không?

“Có chuyện gì vậy?”

“Lúc đó khi bắt lấy đống nhẫn, chỉ bắt được một nắm đất thôi.” Vẻ mặt lão tứ méo mó.

“Sao có thể chứ, rõ ràng nhìn thấy ngươi bắt ra một lỗ lớn mà!” Ba người đều kinh ngạc.

“Nếu như ta thật sự lấy được rồi thì làm gì còn bắt ra được cái lỗ to như vậy chứ?” Lão tứ ấm ức không thôi, ánh mắt nghi ngờ của ba ông anh đang nhìn mình.

Loại cảm giác này thật sự là tồi tệ mà!

“Ta thật sự không lấy được! Cùng lúc với khoảnh khắc ta bắt lấy đó thì bên dưới lại bị sụp xuống, lúc ta chắc chắn mình sẽ lấy được lại bắt được không khí, bản thân còn ngơ ngác một lúc nên mới bị trúng phải độc của Rết Vương, Tinh Huyết Thế Thân theo ta cũng hoàn toàn không lấy được gì...”

Trong lúc nhất thời, biểu hiện của ba người kia là bọn ta không muốn nói chuyện, bọn ta muốn bình tĩnh.

Con mẹ nó...

Làm lâu như vậy không những xôi hỏng bỏng không, có lẽ nói, cái này là mất cả chì lẫn chài!

Bỗng nhiên, động lực để bốn người đào lên trên đã ít đi rất nhiều.

Anh em bao nhiêu năm nay nên bọn họ sẽ không nghi ngờ lão tứ muốn độc chiếm, trên thực tế bọn họ đều đã thấy qua của cải nhiều hơn như vậy rất nhiều, chẳng phải đều phân chia như bình thường hay sao?

Vì vậy nên nghi ngờ độc chiếm không hề tồn tại.

Nhưng mà loại chán nản khi “không lấy được gì còn bị thương nặng” trong lòng của bốn người lại giống như từng lớp sóng làn sóng thủy triều.

Con mẹ nó lần này đến đây để làm gì vậy?

Giết Tả Tiểu Đa hả?

Bọn ta đến cả gặp còn chưa gặp qua Tả Tiểu Đa.

Kiếm chút thiên tài địa bảo?

Một cái lá cây còn không lấy được đây nè!

Ẩn nấp mấy ngày liền giống như con chuột cống, tiếp theo đi sang chỗ Rết Vương mở ra một trận đột kích bất ngờ, sau đó bốn người suýt nữa đều đã bị tiêu diệt sạch sẽ!

“Má nó thật chứ!”

Lão đại buồn bực nói không nên lời.

“Vương Đạo Tứ Kiếm chúng ta làm qua loại chuyện ngu xuẩn này lúc nào vậy chứ!”

Bốn anh em đến cả tâm trạng nói chuyện cũng không có.

“Tranh thủ thời gian đào đi, nhanh chóng rời khỏi nơi này.”

“Về nhà nghỉ ngơi thật tốt ngủ thật ngon.”

“Bây giờ ta mới phát hiện ra, bất luận là nơi nào cũng không thể thoải mái bằng giường ở nhà của mình,”

“Đúng vậy, trên giường ở nhà của ngươi còn có nhiều người như vậy... Trắng nõn mềm mại ha ha...”

“Ha ha...”

“Ừm, nói mới nhớ, em gái Đan Nguyên cảnh lần trước ấy, thật là...”

“Sao ấy? Nói rõ xem nào?”

Không thể không nói, tốc độ hồi phục của đàn ông thật sự rất nhanh; Cho dù là gặp phải đả kích lớn thế nào thì chỉ cần nói đến mấy chuyện đen tối là tinh thần sẽ lập tức tăng gấp trăm lần, hai mắt phát sáng như đèn pha oto, còn có vẻ thèm thuồng, dư âm không bao giờ hết.

Sau một trận nói bậy, cuối cùng bốn người cũng đã hồi phục được một chút sinh khí, đến cả tốc độ làm việc cũng càng lúc càng nhanh.

Bình Luận (0)
Comment