Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1155 - Chương 1156: Quao! Thiên Tài Địa Bảo Sao?

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1156: Quao! thiên tài địa bảo sao?

Đương nhiên đám người mình không sợ, nhưng phía Cao Võ Tiềm Long, Nhất Trùng Thủy Thành ắt sẽ có thương vong!

Đương nhiên vẫn còn điều thứ ba: Cao Võ Tiềm Long sẽ bảo vệ nghiêm ngặt tên nhóc đó, thậm chí trực tiếp đóng gói đưa về… Như vậy kế hoạch này sẽ bị hủy giữa chừng, không thể thực hiện toàn bộ.

Cho nên bọn họ vẫn không để Tả Tiểu Đa gặp phải bọn họ.

Còn Tả Tiểu Da cũng vui vẻ có vệ sĩ siêu cấp đi theo, khiến cho mình nhân cơ hội phát tài…

Còn ở bên khác… Tần Phương Dương đã xông vào dãy núi Tinh Mang.

Máu tươi vung ra dưới kiếm, đã chém giết mấy lượt săn người lĩnh thưởng, đang tìm kiếm vị trí của ba đại Yêu Vương…

Đám người Diệp Trường Thành tìm kiếm quanh vài vòng, lại cũng không tìm thấy, ngay cả chút manh mối cũng không có được.

Thỉnh thoảng rõ ràng nghe thấy âm thanh chiến đấu, nhưng khi chạy đến lại không có gì…

Sự việc như vậy diễn ra liên tiếp nhiều lần, mọi người đều thắc mắc: “Liệu có phải tên nhóc này cố ý tránh chúng ta không?

Mọi người ở Cao Võ Tiềm Long đều nhăn mặt lại.

Nghĩ thử thái độ làm người của Tả Tiểu Đa lúc bình thường, xảo trá gian manh, tinh nghịch giống như con khỉ,... Khả năng trốn tránh mọi người thì lại vô cùng giỏi!

“Cái thằng nhóc vô lại này!”

“Đợi đến khi ta bắt được hắn nhất định phải đánh cho một trận thừa sống thiếu chết!”

Trong những ngày này Văn Hành Thiên đã mắng câu đấy 1800 lần!

Càng lúc càng tức giận không thôi.

Về sau chỉ cần hắn vừa mở miệng là mọi người đều có thể đoán ra câu nói đó, thậm chí còn có thể chủ động nói tiếp câu sau: “Làm chủ nhiệm của hắn mệt thật sự! Haizzz...”

Đối với chuyện này thì mọi người đều nhất trí không quan tâm.

Con mẹ nó ngươi mệt như vậy thì nhường cho bọn ta đê!

Nhưng ngươi không chịu nhường!

Còn có mặt mũi nói Tả Tiểu Đa đê tiện hả? Tất cả đều nhờ ngươi dạy đó!

“Tìm thử sườn đồi ở trước mặt đi, nếu như không có... Chúng ta sẽ trở về đỉnh núi đằng kia đợi.”

Diệp Trường Thanh cười khổ: “Tên nhóc con này... Cũng không biết dựa vào cái gì... Lại dám chơi đùa như vậy, đối thủ trong những trận chiến đấu trước đây chắc chắn không phải bình thường , tên nhóc con đó đương nhiên có chỗ dựa lớn, nếu không tuyệt đối sẽ không như vậy.”

Là đạo lý này, điểm này sớm đã trở thành nhận thức chung của mọi người, Tả Tiểu Đa tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm.

Ngoài như vậy ra thì với tính cách nhát gan sợ chết của tên nhóc này thì chắc chắn sẽ không dám khoe mẽ như thế.

Vậy nên lúc này mặc dù mọi người tìm không thấy, nhưng cũng càng lúc càng yên tâm.

“Núi ở chỗ này sụp rồi.”

Văn Hành Thiên nhìn hai bên đỉnh núi bị sụp lún rất rõ ràng, nghiên cứu một lúc: “Đây là chỗ mà lúc trước Rết Vương dùng nhẫn để chơi đúng không? Ta nhớ là chỗ này.”

Diệp Trường Thanh gật đầu, biểu hiện ngươi nhớ đúng rồi: “Rết Vương vừa hoàn tất trận chiến lớn bên kia thì bên này đã sụp xuống.”

“Bên này vừa sụp xuống thôi, có lẽ sẽ không có dấu vết gì đâu, cho dù Tả Tiểu Đa lại đào một cái hố cũng sẽ không chọn chỗ này đâu.” Mọi người liếc mắt nhìn đã lập tức không có hứng thú.

“Chi bằng đi tìm mấy con quỷ xui xẻo để cướp của người giàu chia cho người nghèo.”

Quay người định rời đi.

Đột nhiên ánh mắt của bà Thạch dừng lại, trầm giọng nói: “Đợi đã... Bên kia... Dường như có động tĩnh kìa thì phải? Giống như có thứ gì đó muốn chui lên từ mặt đất ấy?”

Mọi người đều quay đầu nhiên, đúng là vậy.

Chỉ nhìn thấy dưới mặt đất bên đó... Mờ mờ ảo ảo có chút động đậy, rất nhỏ rất nhẹ...

Hình như có thứ gì đó có vẻ đang cố gắng muốn chui lên, nhưng không đủ sức...

Nhìn thấy tình trạng bất thường trước mắt, tâm trạng Văn Hành Thiên khẽ thay đổi, mắt sáng lên, nhanh chóng ra dấu.

Truyền âm.

Mọi người dần dần lùi về sau tự động cùng nhau kết thành một vòng tròn lớn, ánh mắt đều tập trung vào giữa vùng, đống đất đá lộn xộn kia...

Mặt đất đang nhúc nhích ngọ nguậy kia...

Tinh thần của Văn Hành Thiên nghiêm trọng hơn bao giờ hết, kìm nén giọng nói: “Mọi người chú ý! Đây rất có khả năng vì ồn ào của Tả Tiểu Đa lần đó... Khiến cho vùng đất chỗ này không vững chắc, xuất hiện sụp lún, dẫn đến núi sập đất lở, vận động ngầm trong lòng đất... Có thể là thiên tài địa bảo gì đó muốn thoát khỏi sức ép của mặt đất, ra đời...”

“!!”

Mọi người đều nín thở nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại cảm thấy lời Văn Hành Thiên nói rất có đạo lý.

“Cẩn thận một chút, đừng để thiên tài địa bảo chạy mất.”

Văn Hành Thiên chỉ huy ra lệnh: “Có thể chui ra từ mặt đất như vậy có lẽ là vật không thể coi thường, cho dù là loại đã có linh thức ta cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ.”

Hô hấp của mọi người lập tức bắt đầu dồn dập, ánh mắt cũng trở nên càng lúc càng mãnh liệt.

Có thể là thiên tài địa bảo có tinh tính.

Đây có lẽ là thứ có cấp bậc truyền thuyết.

Đừng nói là có được. Cho dù chỉ nhìn sơ qua cũng đã là cơ duyên vô cùng to lớn, đời người hiếm gặp.

Nếu như thật sự là như vậy, vậy Cao Võ Tiềm Long của chúng ta lần này sẽ giàu to rồi...

Theo dòng chảy của thời gian, mức độ chấn động dưới mặt đất càng lúc càng lan rộng, động tĩnh cũng càng lúc càng lớn.

Nếu không phải Văn Hành Thiên sớm căn dặn nhắc nhở mọi người thiết lập kết giới cách âm ở bên ngoài, thì động tĩnh này sẽ khó tránh khỏi bị người bên ngoài phát hiện.

Ánh mắt của mọi người đều tha thiết mong chờ nhìn, có rất nhiều đá đang bị đẩy lên, kêu lốp cốp lăn xuống một bên.

Mặt đất lúc này đã gồ lên một mảng lớn.

Đến cả Diệp Trường Thanh cũng có chút lay động trong lòng.

Lẽ nào thật sự có thiên tài địa bảo ra đời sao?

Động tĩnh này thật sự không nhỏ đâu.

Nhưng mà vì sao lại không ngửi thấy mùi hương đặc biệt khi loại thiên tài địa bảo này ra đời chứ?

...

Dưới đất.

Lúc này Vương Đạo Tứ Kiếm đã sức tàn lực kiệt, là tình trạng có thể chết bất cứ lúc nào; Bọn họ đã bị chôn dưới mặt đất rất nhiều ngày, trên người còn bị trúng độc của Rết Vương, sức lực toàn thân cạn kiệt, gần như đã không thể động đậy nổi nữa.

Cho dù đã dùng sạch tất cả những đan dược, linh thủy gì gì đấy có thể dùng để trị thương trị độc có trong nhẫn không gian, thậm chí còn dùng dao giúp nhau cạo sạch hết thảy những bộ phận thối rữa trên người...

Bình Luận (0)
Comment