Tả Tiểu Đa!
Tả Tiểu Đa đến rồi!
Ta đợi được hắn rồi!
Cuối cùng ta cũng đợi được hắn rồi!
Điền Vô Cương nín thở, yên lặng chờ đợi, hắn muốn chắc chắn, buộc phải thành công ngay lần đầu tiên!
Sau đó lập tức bay xa!
…
“Lão đại, phía trước có người đang mai phục, là cao thủ.”
Tiểu Long tích cực chủ động báo cáo thông tin: “Chính là trong bụi cây ở bãi đá hỗn loạn đó.”
“Ừm.” Tả Tiểu Đa ra ý biết rồi.
Sau đó hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Bãi đá hỗn loạn phía trước có quỷ à. Sao ta cảm thấy không ổn…”
Nhật tôn giả dùng thần niệm đi theo hắn cũng phải ngẩn người.
Bãi đá hỗn loạn phía trước?
Còn cách đây mấy chục dặm, sao ngươi phát hiện được?
Cảm giác à?
Trên thế giới này có cảm giác nhạy bén như vậy sao?
Là ta kiến thức nông cạn quá sao?
Nhưng thà tin là có còn hơn là không, trên người tên nhóc khốn khiếp này có quá nhiều quá nhiều điều kinh ngạc, lập tức thần niệm bước trước một bước đi kiểm tra tình hình.
Vừa đi kiểm tra, đương nhiên là nhìn thấy Điền Vô Cương đang lặng lẽ âm thầm bò ở đó, toàn thân ngụy trang theo màu sắc xung quanh, nếu không nhìn kỹ, thực sự là không nhìn ra được.
Nhưng tu vi của Nhật tôn giả cao hơn Điền Vô Cương rất nhiều, vừa nhìn là nhận ra, không chỉ nhìn ra, hơn nữa còn nhận ra thân phận thực sự của người này.
“Đây không phải là người mà Cố Thiên Phàm muốn giết sao?”
Nhật tôn giả lẩm bẩm trong lòng.
“Có giết không? Có bắt không? Bây giờ tên này đã là đối tượng lịch luyện cho học sinh của Cố Thiên Phàm, giết hắn như vậy… chỉ sợ hắn quay lại gây rắc rối với ta…”
Hắn vừa suy nghĩ, vừa từ từ lại gần.
Quả nhiên, Điền Vô Cương nhìn thấy hình như Tả Tiểu Đa không hề đề phòng mà đang đi đến càng gần, Điền Vô Cương vội vàng xông ra!
“Tả Tiểu Đa! A ha ha… vãi… Không không không…”
Nhật tôn giả đập hắn một phát, dính vào tường núi bên cạnh như hồ dán, máu tươi trực tiếp bắn rộng ra phạm vi mười bảy mười tám mét.
Hắn dừng lại hai giây, mới trợn trừng hai mắt không thể tin nổi, trượt xuống như mỳ sợi.
“Hừ, ta tha cho ngươi một mạng!”
Nhật tôn giả lạnh lùng hừ một tiếng.
Coi như ta giảm bớt độ khó cho các học sinh của Nhất Trung Thủy Thành vậy.
Tính khí của lão già kia Cố Thiên Phàm, cũng không dễ chọc vào đâu.
Vẫn nên để hắn lại đi, đáng tiếc là…
Hắn đang định đi.
Lại nhìn thấy Tả Tiểu Đa xông đến như một cơn gió, tuốt chiếc nhẫn không gian trên ngón tay của Điền Vô Cương đang thoi thóp, tí tửng nói: “Ngươi đã bị thương thành ra thế này rồi, có lẽ cũng không dùng đến nó, vậy thì cho ta đi, ta sẽ giúp ngươi hành thiện tích đức, sửa cầu xây đường.”
Điền Vô Cương muốn nổi khủng hét: “Ai nói là ta không dùng đến? Ta bị thương, ngươi lấy nhất nhẫn của ta, ngươi chữa cho ta hả? Cả đời ta cũng không sửa cầu xây đường, hành thiện tích đức, ta không cần!”
Nhưng vừa há miệng, hắn lại phun ra một ngụm máu, không nói thêm được nửa chữ.
Tả Tiểu Đa dùng tay áo của Điền Vô Cương lau vết máu trên chiếc nhẫn, sau đó rất tự nhiên cất vào túi của mình.
Hắn nói với Điền Vô Cương một cách chân tình: “Bảo trọng nhé!”
Điền Vô Cương tức giận nhìn hắn, tức đến không thở nổi, tức muốn ngất đi luôn.
Mẹ kiếp, ngươi lấy đi hết rồi, ta còn bảo trọng thế nào?
Ta bảo trọng bằng cách nào?
Nhật tôn giả cũng phải nhìn Tả Tiểu Đa bằng ánh mắt kỳ dị.
Tên nhóc này… phong cách làm việc, cảm giác như tên nghèo kiệt xác… khiến Nhật tôn giả nhớ đến một nhân vật cấp truyền thuyết đã rất lâu rất lâu chưa xuất hiện!
Phong cách làm việc này, đúng là… cùng một dòng máu.
Không, phải nói là so với người năm đó, hình như người này trước mắt còn kém hơn một chút, kinh nghiệm cảnh giới tầm nhìn vẫn chưa đủ…
Quan sát kỹ càng tướng mạo của Tả Tiểu Đa, khuôn mặt lông mày, thần thái này…
“Hizzzzz!”
Nhật tôn giả hít một hơi khí lạnh.
Không phải chứ?
Tả Tiểu Đa gãi đầu nhìn Nhật tôn giả đang trừng mắt nhìn mình, cười e thẹn nói: “Chú à, ngươi đang nhìn gì vậy?”
Nụ cười e thẹn này.
Đúng là… có cảm giác nho nhã lịch thiệp…
Bỗng chốc Nhật tôn giả kết hợp khuôn mặt này với khuôn mặt nho nhã lịch thiệp tuấn tú nào đó trong trí nhớ lại với nhau, run người lên, giọng run run nói: “Không dám không dám…”
Tả Tiểu Đa nghe xong trực tiếp sợ giật mình.
Ngươi có phản ứng gì vậy?
Với thực lực tu vi của ngươi, còn có gì mà không dám?
Có trời biết bây giờ trái tim của Nhật tôn giả rất sầu muộn.
“Hữu Lộ Thiên Vương phản ứng như vậy, bộ trưởng Nam phân thân bảo vệ… mẹ ơi, ta thực sự là đầu óc bị úng nước tương rồi, nếu không sao lại không nghĩ ra được…”
Nhưng cho dù nghĩ đến, hắn cũng không dám nói.
Theo như những gì Hữu Thiên Vương nói, nếu ta có thể nói thân phận của hắn với ngươi, thì ra đã sớm nói với ngươi rồi.
“Mẹ ơi….” Nhật tôn giả sợ hãi.
Chẳng trách!
Chẳng trách!
Nhưng thực sự rất tò mò, người đó… cũng không còn trẻ nữa mà nhỉ? Nhiều năm như vậy cũng không khuấy đảo gây ra chuyện gì, sao… đột nhiên bày ra trò này?
Hắn không nhìn được phải cảm thán.
Câu nói xưa của tổ tông quả nhiên không lừa người.
Tục ngữ nói rất hay: Rồng sinh rồng, phượng sinh phương, con của chuột biết đào hang. Quả nhiên, con của tỳ hưu cũng tham tiền tài!
…
Sau khi rời đi…
Điền Vô Cương lặng lẽ mở mắt, chắc chắn mình đã an toàn, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Không chết thì tốt, ngoài chết ra không có việc gì lớn, chết rồi mới là mọi chuyện đều kết thúc!
Nhưng hắn vẫn không hiểu… tại sao Nhật tôn giả phải bảo vệ Tả Tiểu Đa?
Sớm biết hắn có Nhật tôn giả bảo vệ, kẻ ngốc mới đến!
Đó là tìm cái chết đấy!
Còn nữa... Nhật tôn giả lại không giết ta?
Lẽ nào là vì Cố Thiên Phàm?
Điền Vô Cương cũng không phải kẻ ngốc, vừa nghĩ là có thể hiểu được.
“Mẹ kiếp, coi ta là đá mài dao à….” Điền Vô Vương cũng không biết là mình nên buồn hay vui.
Vui vì tạm thời giữ được tính mạng, vẫn còn sống sót.
Buồn vì… sớm muộn cũng khó tránh nhát đao này!
…
Đám người Cao Võ Tiềm Long đã tụ họp với người của Nhất Trung Thủy Thành ở một chỗ, ngay cả bà Thạch cũng về đội rồi, cùng với Văn Hành Thiên, hiệu phó Thành, tất cả đều tập kết cùng nhau.
Hiện tại, cả đại đội đang tìm kiếm Tả Tiểu Đa khắp dãy núi Tinh Mang.
Khu vực của ba đại Yêu Vương, đều đã tìm khắp mấy lượt.
Nhưng với sự chỉ huy cố ý của đám người Nhật Nguyệt Tinh, hắn đều né trách được trước. Nếu gặp những người đó trước, một là không có nhiều sát thủ dám tới, hai là chỉ sợ sẽ nổ ra hỗn chiến quy mô lớn.