“Giết!”
Một tiếng gào to đột ngột vang lên.
Tám người xông ra ngoài giống như sấm chớp, chống đối với người vây quanh Tả Tiểu Đa chính là trận điên cuồng chém giết.
“Tả thiếu! Bọn ta là người trong Cao gia Phong Hải, nhận chỉ thị của gia chủ và các cô cậu chủ đến bảo vệ ngươi... Chúng ta là người nhà với nhau!”
Tả Tiểu Đa lập tức ngẩn người.
Cao gia? Cao gia Phong Hải?
Chuyện này...
Tả Tiểu Đa lập tức cảm thấy cảm xúc phức tạp, không biết phải làm sao.
Cao gia Phong Hải, là Cao gia nơi xuất thân của Cao Xảo Nhi, đồng thời cũng là Cao gia mà mình đã giết chết hai thiếu nữ thiên tài của nhà bọn họ đó sao?
Thật sự là... Là đến để giúp đỡ ta hả?
Nghĩ đến lúc rời thành, tin tức mà Cao Xảo Nhi và Cao Thành Tường gửi đến kia.
Mau trở về!
Nguy hiểm!
Từ trong tin tức đó không khó để đoán được chắc chắn hai người đó có biết được gì đấy.
Nhưng cho dù có tiền lệ này... Bây giờ Cao gia thật sự sai người đến giúp đỡ bản thân, Tả Tiểu Đa thật sự cảm thấy rất bất ngờ.
Hừm, rốt cuộc là thật sự đến trợ giúp hay là mượn danh nghĩa trợ giúp để đến giết chết mình đây?
Tả Tiểu Đa cảm thấy bản thân cần phải quan sát xem xét đã.
Hắn của lúc này sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, không dám dễ dàng tin tưởng!
“Cảm ơn!”
Trường kiếm của Tả Tiểu Đa như gió, đánh giết kẻ địch: “Chiến trận vô cùng nguy hiểm, các ngươi cũng phải tự mình bảo trọng!”
Hai bên hợp lực, Tả Tiểu Đa vốn đã chiếm ưu thế giờ còn phối hợp với người của Cao gia nên rất nhanh đã giết chết hết kẻ địch; Người của Cao gia tự mình đi tìm kiếm thu lấy những thứ thu được của mình, không thèm nhìn mặt kẻ địch do Tả Tiểu Đa giết được ở bên này.
Nhưng mà bản thân bọn họ bên này cũng không hề khách sáo với Tả Tiểu Đa, trực tiếp thu lấy.
Giống như nhau, Tả Tiểu Đa cũng chỉ tự mình thu lấy phần của mình, hai bên phân biệt rõ ràng, đều rất hiểu tâm tư của nhau, tạm thời vẫn chưa thể nào có được tín nhiệm một cách tuyệt đối.
Mà số lượng nhẫn Tả Tiểu Đa thu hoạch được do đó cũng tăng lên đến 497 chiếc sau trận chiến này.
Đúng lúc, người dẫn đầu Cao gia đứng chắp tay ở phía đối diện: “Tả thiếu, thân ở nơi nguy hiểm, cần phải kéo dài khoảng cách, mong Tả thiếu thứ lỗi.”
“Hiểu rồi.” Tả Tiểu Đa nghiêm túc đáp lễ.
“Thực lực của đám người bọn ta cũng chỉ bình thường thôi; Đi cùng với Tả thiếu thì mục tiêu quá lớn, sợ rằng sẽ liên lụy đến Tả thiếu.”
Người đó nói: “Bọn ta sẽ ẩn nấp ở xung quanh, nếu như Tả thiếu gặp nguy hiểm chỉ cần huýt sáo một tiếng thì bọn ta nhất định sẽ nhanh chóng đến giúp đỡ, không dám nói sẽ giải vây cho Tả thiếu, nhưng ngăn chặn kẻ thù, tranh thủ tìm con đường sống, thì vẫn có thể làm được.”
“Ta biết rồi, cực khổ rồi.”
“Bảo trọng!”
“Bảo trọng!”
Người của Cao gia rất lưu loát dứt khoát rời đi, trước khi rời đi thì người dẫn đầu kia còn nhìn nhìn xung quanh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng thấp giọng nói: “Tả thiếu, cẩn thận Ngô gia.”
Tả Tiểu Đa nặng nề gật đầu.
Hướng mà người của Cao gia rời đi chính là tuyến đường tiếp theo Tả Tiểu Đa sẽ đi, đi rất nhanh chóng.
Chỉ trong thời gian chớp mắt mà đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Rõ ràng có thể thấy được là đi mở đường.
Tả Tiểu Đa nhìn người của Cao gia rời đi, chân mày cau chặt lại.
“Từng có ân oán hả?” Nhật tôn giả lén lút đi theo rất nhạy bén truyền âm hỏi.
“Đúng.” Tả Tiểu Đa truyền âm trả lời.
“Đại bỉ Long Hổ Bảng trước đó ta có giết hai cô con gái của nhà bọn họ, được biết đến là là đôi song sinh với mệnh danh thiên tài.”
Giọng nói của Nhật tôn giả thận trọng, nói: “Nếu đã như vậy thì không thể dễ dàng tin tưởng được, dù sao trận chiến vừa rồi dù có bọn họ hay không thì kết cả cũng sẽ không thay đổi. Cho dù chúng ta không đồng ý làm việc hung ác khắc nghiệt nhưng cũng phải có chút lập trường, nhất định phải dùng sinh mạng để chứng minh.”
Tả Tiểu Đa yên lặng gật đầu, hắn cũng nghĩ giống như vậy.
Trường hợp này, trừ khi không phải là bẫy, nhưng chỉ cần là bẫy thì khi bản thân bước vào sẽ lập tức mất mạng, nên có cẩn thận hơn nữa cũng không hề quá đáng.
Nhưng tên Nhật tôn giả này sao đột nhiên lại điềm đạm với mình như vậy, thậm chí còn rất chân thành quan tâm nữa?
Thay đổi này có vẻ như rất bất ngờ nha.
Nhật tôn giả đưa ra lời khuyên xong mới nhớ ra: “Ngươi đánh chết hai người con gái hả? Có xinh không?”
Tả Tiểu Đa ngạc nhiên: “Rất xinh, kiểu đôi song sinh như hoa như ngọc ấy?”
Nhật tôn giả kinh ngạc: “Vậy ngươi cứ đánh chết như thế sao? Cao thủ diệt hoa à?”
Tả Tiểu Đa khó hiểu: “Hửm?”
Nhật tôn giả: “Sau này người trẻ gặp được chất lượng tốt thì có thể xem xét phát triển thử, không hợp thì giết chết cũng không muộn mà.”
Tả Tiểu Đa: “...”
Phương pháp dạy dỗ này của ngươi cũng thật là mới mẻ. Nếu như người trẻ tuổi đều nghe theo ngươi vậy đoán là sẽ phát sinh ra một xã hội cặn bã quá.
Hai trận chiến đấu tiếp theo.
Cao gia Phong Hải đều ra tay cứu giúp, có một người chết tại chỗ, ba người bị thương nặng, thậm chí đã bắt đầu ngửa mặt lên trời thở dài, lo lắng gần như hộc máu.
Đang kêu người của Cao Võ Tiềm Long đến.
“Tả thiếu... Thực lực của bọn ta thật sự không chịu nổi, không bảo vệ được ngươi trên khu vực này.”
Vị cao thủ dẫn đầu của Cao gia kia thở gấp: “Có lẽ phải nhờ ngươi tranh thủ thời gian hợp lại với đám người Diệp Trường Thanh của Cao Võ Tiềm Long! Nhanh chóng trở về Phong Hải thì tốt hơn!”
“Khu vực này thật sự quá nguy hiểm!”
Cao gia Phong Hải phái đi đã là lực lượng tinh duệ của gia tộc Cao gia, nhưng đối diện với sát thủ của toàn bộ thế giới ngầm thì một Cao gia nhỏ bé của thành Phong Hải thật sự vẫn không đáng là gì.
Chênh lệch đẳng cấp có chút xa, có chút lớn!
Tả Tiểu Đa chậm rãi gật đầu, nhưng lại đang truyền âm với Nhật tôn giả: “Tiền bối thấy thế nào?”
“Vẫn không thể tin được.”
Hiển nhiên trong chuyện này Nhật tôn giả phải thận trọng đến cực điểm.
Sợ rằng sẽ có một điểm nhỏ nào đó đánh lừa Tả Tiểu Đa.
Cho dù xét duyệt nghiêm ngặt gấp mười lần, tàn khốc gấp mười lần thì hắn cũng không hy vọng chỉ vì câu nói “Có thể đáng tin” của bản thân mà khiến Tả Tiểu Đa giẫm chân vào bẫy.