Tả Tiểu Đa giẫm chân vào bẫy có thể chưa hẳn sẽ chết.
Nhưng một khi Tả Tiểu Đa giẫm chân vào bẫy vì phán đoán sai lầm của bản thân, vậy chắc chắn bản thân sẽ phải bị lột một lớp da!
Tuy nhiên kẻ địch tiếp theo gặp phải thực sự vượt hẳn năng lực cực hạn của đám người Cao gia Phong Hải, thành thật là không thể chống đối nổi!
“Ngươi đi mau!”
Vừa liều mạng chiến đấu vừa hét lớn.
Khóe mắt vì giận dữ như muốn nứt ra.
Tả Tiểu Đa cũng liều mạng tiến lên phía trước: “Không, muốn đi cùng đi!”
Người dẫn đầu của Cao gia kia suýt nữa phun máu, không ngờ Tả thiếu này lại có nghĩa khí như vậy.
Nhưng nghĩa khí ở loại tình huống như này là loại chuyện ngu xuẩn đến mức nào chứ!
Tả thiếu à Tả thiếu, ngươi có biết không hả, ngươi mới là mục tiêu công kích đấy, chỉ cần ngươi không ở đây nữa thì bọn họ sẽ không có hứng thú với bọn ta nữa đâu!
“Ngươi đi đi!”
Sau khi hét lên một tiếng thúc giục, tên đứng đầu Cao gia kia triển khai chiêu pháp thân kiếm hợp nhất để liều mạng ngăn cản đối phương, nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra khỏi cơ thể, rất rõ ràng, đối diện với sự vây đánh của hơn mười người phía đối phương thì bọn họ thực sự không phải đối thủ.
Chứ đừng nói đến lúc đầu tám người bây giờ chỉ còn lại bảy người, trong đó còn có người bị thương nặng.
“Đi mau!”
Hắn hét lớn: “Đám người này... Lai lịch thân phận không bình thường... Ngươi mau đi đi!”
Lúc hắn nói ra câu nói đó, thần sắc trong mắt tên sát thủ che mặt ở phía đối diện lập tức trở nên lạnh như băng, không quan tâm đến rủi ro bản thân bị thương mà đâm thẳng một kiếm vào cổ họng của hắn.
Còn người dẫn đầu của cao gia kia không quan tâm bất chấp hét lên: “Đây là người của Cao gia Thượng Kinh!”
Thảm thiết kêu lên một tiếng, hắn gắng gượng tránh khỏi vị trí hiểm yếu, nhưng toàn bộ da thịt ở má trái đều bị cắt rơi xuống!
Người của Cao gia Thượng Kinh!?
“Ra tay!”
Nhật tôn giả truyền âm tức giận hét lớn.
Một bóng người xuất hiện sau đó, bỗng nhiên Nguyệt Hoa chói lọi rực rỡ rơi đầy khắp nơi, không chỗ nào là không có, phân chia thành hơn hai mươi phân thân ngang tàng hành động về phía mười mấy kẻ địch!
Phía bên kia chỉ phát ra ầm một tiếng thì toàn bộ mười mấy người đều ngã nằm trên đất!
Sau đấy vẫn là quy trình đó.
Tiện tay xếp chồng những người đó lại cùng với nhau, Nguyệt tôn giả vẫn không dừng lại một tay nâng đám người lên nhẹ nhàng rời đi.
Bảy người của Cao gia Phong Hải, người người đều nằm ở biên giới của cái chết nhưng vẫn chỉ giương mắt mà nhìn, giống như rơi vào trong đám sương mù dày đặc, không biết thân đang ở nơi nào.
Đây... Là tình hình gì vậy?
Xem ra phán đoán lúc đầu đúng rồi, quả nhiên bên cạnh Tả thiếu còn có vệ sĩ mạnh mẽ!
Chính là... chỉ là người vệ sĩ này quá mạnh mẽ, mạnh vượt cả nhận thức, đây là cường giả cấp độ nào vậy chứ!
Tả Tiểu Đa tiến đến gần lấy ra vài bình thuốc chữa thương: “Các vị, xử lý miệng vết thương trước đã.”
Phía sau, Nhật tôn giả ẩn thân trong góc hết sức chăm chú, tu vi toàn thân đã tăng đến cực điểm.
Khoảng cách lúc này gần quá rồi.
Nếu như đám người này có ra tay thì bản thân nhất định phải bảo đảm Tả Tiểu Đa không bị thương.
Nhưng đám người đó đều không hề ra tay.
Chỉ rất xấu hổ nói lời cảm ơn, dùng thuốc chữa thương của Tả Tiểu Đa xong thì khí sắc của mọi người đều tốt lên rất nhiều.
“Hóa ra Tả thiếu có vệ sĩ riêng ở đây... Bọn ta tùy tiện đến, thật là xấu hổ quá.”
Vẻ mặt của người dẫn đầu ở Cao gia trở nên hổ thẹn.
Nhìn xuống chẳng ai bằng mình, nhìn lên thì mình... Chẳng bằng ai, nhìn biểu hiện của vệ sĩ nhà người ta kia kìa, quá mạnh rồi!
“Trước khi đến đây thì chủ nhân có ra lệnh, thà mọi người chiến đấu đến chết cũng không thể để Tả thiếu xảy ra chuyện gì. Cao gia bọn ta vì ân oán mà kết thân với Tả thiếu; Vốn là vì… Muốn khôi phục mối quan hệ thành không còn chút khúc mắc nào, chỉ có thể tỏ vẻ thiện ý hết mức có thể... Ít nhất thì bọn ta cũng phải bày tỏ hết thái độ ra.”
Hắn thở hổn hển: “Nếu như Tả thiếu đã có cao thủ bảo vệ bên cạnh, còn đám bọn ta cũng đã bị thương, vậy xin cáo từ tại đây.”
“Tả thiếu cẩn thận khi ở trong thành Phong Hải sau này, tạm biệt.”
Bảy người lảo đảo loạng choạng đứng lên, nâng đỡ nhau. Vậy mà cứ như vậy quay người rời đi.
“Thấy sao?”
Trong lòng Tả Tiểu Đa đã có chút tin tưởng Cao gia thật sự không có ý định đối địch với mình, nếu như đã bộc lộ thiện ý như vậy còn có thể là giả vờ thì toàn bộ Cao gia kia đều là trường diễn xuất đỉnh cao.
Nhưng mà vẫn phải hỏi một câu.
“Rất thành khẩn đấy. Nhưng cụ thể như nào còn cần phải đợi sau khi ngươi trở về rồi xem xét cẩn thận đã, hễ có một chút điểm đáng hoài nghi cũng phải tuyệt đối không được chấp nhận.”
Nhật tôn giả ân cần nhắc nhở: “Bình thường vẫn cần phải giữ khoảng cách an toàn!”
“Đợi chờ... Đến lúc chín muồi.”
Tả Tiểu Đa chậm rãi gật đầu: “Ta biết rồi.”
Lúc này hắn thật sự cảm thấy khoảng cách giữa mình và giang hồ lâu năm.
Loại giang hồ lâu năm như Nhật tôn giả quả thật là ngoài anh em đồng đội ra thì không dám tin tưởng, không muốn tin tưởng bất cứ ai hết.
Nhưng chỉ có loại cẩn trọng như vậy mới có thể bảo đảm tối đa an toàn cho bản thân.
Loại chuyện gọi là thất bại thảm hại kia, căn bản không thể xảy ra trên người của loại cấp bậc giang hồ lâu năm như này.
Cái gọi là giang hồ càng lâu gan càng bé cũng chính là như thế.
Bởi vì gặp qua quá nhiều âm mưu quỷ kế nghi kỵ lẫn nhau nên gan chỉ có thể thể càng lúc càng bé.
Ngươi cười chê ta nhát gan cũng không sao cả. Nhưng ta không thể chỉ vì muốn ngươi không cười chê lại đánh cược cả mạng sống của mình được...
...
Cứ thế lại trôi qua thêm bảy ngày.
Không ngừng hành động, không ngừng thăm dò, mạo hiểm liên tục... số nhẫn không gian trong tay Tả Tiểu Đa cứ thuận thế tăng lên, trước mắt đã đột phá vượt qua 900 chiếc!
Đương nhiên tất cả số đấy gần như đều là kẻ địch cho Nhật tôn giả giết được, nhưng hắn không lấy một chiếc nào, toàn bộ đều đưa cho Tả Tiểu Đa.
“Ta lấy cũng không để làm gì.”
Nhật tôn giả cứ nói như này: “Bây giờ ngươi đang là lúc xây dựng nền móng, càng vững vàng càng tốt. Những thứ đồ này ngươi cứ cầm lấy, bên trong có thứ gì, nhìn thử có thể dùng thì dùng, không thể dùng được hoặc là nhiều quá thì cứ cầm lấy đi cho để lấy lòng người khác.”