Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1162 - Chương 1163: Tới Lúc Thu Lưới (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1163: Tới lúc thu lưới (2)

“Tuyệt đối đừng tiếc những thứ đồ này. Vạn tòa Bảo Sơn cũng không bằng một người anh em; Câu nói này nhất định nhất định phải nhớ lấy.”

“Đương nhiên, còn có một câu nói khác cũng cần phải nhớ kĩ, chính là... Anh em có nhiều như thế nào cũng không bằng bản thân vẹn toàn tuyệt đối.”

Tả Tiểu Đa lẩm bẩm nhắc lại: “Vạn tòa Bảo Sơn không bằng một người anh em; Anh em có nhiều như thế nào cũng không bằng bản thân vẹn toàn tuyệt đối.”

“Đúng vậy. Chiến trường giang hồ, có một người anh em thành tâm cùng sống cùng chết với ngươi chính là chuyện hạnh phúc nhất tuyệt vời nhất trên đời này. Nhưng mà cho dù có anh em bạn bè ở khắp mọi nơi cũng sẽ không bằng bản thân ngươi vô địch thiên hạ, tự mình tài giỏi!”

“Cả đời người trên thế gian cũng không thể không có anh em bạn bè. Nhưng mà sống một đời trên thế gian nhất định phải đảm bảo trình độ của bản thân đủ cao. Nếu không ngươi chỉ có thể ở sau lưng của người khác, oán hận người khác không xứng làm anh em... Bỏ lại ngươi tự mình trèo lên đỉnh cao...”

Nhật tôn giả nhẹ nhàng thở dài.

“Thà để cho anh em cũ oán hận hướng về núi cao, chỉ còn lại khao khát, nhất định đừng để bản thân đứng ở vị trí oán hận ngưỡng mộ người khác.”

“Người trên thế gian sao lại có nhiều oán hận như vậy? Vì sao lại có nhiều phản bội như thế? Đa số đều vì đó mà ra. Sau này ngươi sẽ từ từ hiểu được.”

“Đợi ngươi hiểu được nhiều hơn rồi, tự nhiên cũng sẽ hiểu được trái tim... Bình thường của ta lúc này.”

Nhật tôn giả cười nhạt, vỗ vỗ lên vai Tả Tiểu Đa.

“Ta nhớ rồi, tuyệt đối sẽ không dám quên.”

Tả Tiểu Đa nghiêm túc gật đầu.

Vì bị hạn chế hiểu biết về kinh nghiệm từng trải nên lúc này hắn vẫn không thể hiểu rõ hết những lời này, nhưng mà hắn biết những lời đấy đều là kinh nghiệm của đời của Nhật tôn giả, là một tiền bối đã đi qua thăng trầm, truyền dạy tất cả triết lý của cả một đời.

Có thể lúc nghe ta sẽ không hiểu, có kiến thức nửa vời, nhưng mà sau này ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng từ từ nhận thức, thông suốt tất cả.

Điểm tốt nhất của Tả Tiểu Đa chính là khiêm tốn, rất mực khiêm tốn.

Khi nhìn thấy thiếu sót của bản thân thì hắn sẽ mau chóng sửa chữa, nhìn thấy điểm mạnh của người khác thì hắn sẽ lập tức học hỏi.

Đối với những thứ như “Canh gà, món ăn bồi bổ tinh thần” luôn bị đám bạn học than phiền kia hắn cũng không bao giờ bài xích.

Tả Trường Lộ từng gửi cho Tả Tiểu Đa một tin giáo dục nói: Loại đồ uống như canh gà hay món ăn bồi bổ tinh thần kia nghe nhiều tự nhiên sẽ phát chán. Vì vậy nên người trẻ bây giờ đều đã chán ghét khi uống loại canh gà ấy. Nhưng điều ta muốn nói với ngươi ở đây... Có lẽ món ăn bồi bổ tinh thần như canh gà không hẳn sẽ có nhiều tác dụng, nhưng khi ngươi uống bát canh gà đó, ít nhất ngươi cũng không thể bị độc chết được.

Ít nhất trong đấy vẫn có dinh dưỡng. Nếu không thì sao có thể được gọi là canh gà chứ?

Sao không gọi là canh thạch tín đi?

Đa số món ăn bồi bổ tinh thần là kinh nghiệm của người đi trước. Có một số khi đặt cùng với nhau thậm chí còn trái ngược tương phản với nhau, nhưng còn phải xem ngươi cư xử như nào để hiểu rõ theo từng chuyện khác nhau.

Khi ngươi không có kiên nhẫn nói: Chẳng qua cũng chỉ là một bát canh gà thôi, khi bắt đầu tiến tới bài xích những thứ đấy thì đương nhiên cũng sẽ không có được những chất dinh dưỡng trong bát canh gà đó.

Đấy là kết quả chắc chắn.

Tả Tiểu Đa vẫn luôn nghiêm túc xem xét đồng thời làm theo những lời cha mình đã nói.

Nói chung cũng vì nguyên nhân như vậy nên đã nuôi dưỡng nên đặc tính làm việc có thể bao dung tất cả của hắn.

Có đạo lý ta sẽ tiếp nhận, bất luận phiền phức cỡ nào cũng không sợ hãi.

Tả Tiểu Đa cũng không có bất cứ phiền chán nào với việc Nhật tôn giả tận dụng mọi thời cơ để giảng giải đạo lý, ngược lại hắn còn rất cảm kích.

Đấy đều là kinh nghiệm bảo toàn tính mạng tại chiến trường giang hồ.

Mặc dù đi nói với một số người trong thành phố lớn hòa bình thì vẫn sẽ có rất nhiều người lắc đầu xem thường: Đệch mợ, lại là một bát canh gà.

...

Người của Ngô gia vẫn luôn chờ đợi cơ hội, cứ đợi mệnh lệnh tiếp theo của gia tộc như thế.

Nhưng mà khi bọn họ nhìn thấy Tả Tiểu Đa bị vây đánh lại không biết nên làm thế nào, xử lý thế nào, đối diện ra sao.

Tiến lên giúp đỡ?

Hay là thêm mắm dặm muối vào?

Bọn họ không nhận được mệnh lệnh để tiến thêm một bước nên chỉ có thể lựa chọn án binh bất động.

Bọn họ cũng nhìn thấy người của Cao gia xông lên, hơn nữa còn phản hồi tin tức về cho gia tộc, nhưng mà người trong gia tộc bên đó vẫn cứ rơi vào bầu không khí tranh chấp không ngừng giằng co không thôi...

Khi quay đầu lại lần nữa thì đã không còn thấy tung tích của Tả Tiểu Đa đâu nữa.

...

Trước sau chiến đấu hơn trăm trận, Nhật tôn giả vừa bảo vệ Tả Tiểu Đa đồng thời còn liên tục xử lý công việc.

“Người của Ngô gia Thượng Kinh, đã xác nhận sa lưới.”

“Người của Vệ gia, đã xác nhận sa lưới.”

“Người của Cao gia, đã xác nhận sa lưới.”

“Người của Lữ gia, đã xác nhận sa lưới.”

Còn có người của vài gia tộc khác cũng đã xác nhận sa lưới.

Nhưng mà yêu cầu của bộ trưởng Nam: Cần kiên trì thêm vài ngày nữa!

Bởi vì, điều tra đương sự cần phải có thời gian.

Phải tìm ra một tuyến đường, ai, nhiều thứ liên quan đến vụ án từ trong gia tộc, thì mới là người đã bố trí tất cả được!

Người của Vu Minh sẽ lại bắt đầu bắt tay từ nơi nào?

Nhưng những ngày này thì thật sự không cần phải chiến đấu nữa.

Đương nhiên, nếu như các ngươi muốn thu được nhiều hơn thì cũng không phải là không thể.

Vì vậy mà Tả Tiểu Đa cũng được đồng ý, có thể tụ hợp với phía nhân viên của Cao Võ Tiềm Long.

Nơi này sẽ không thể không nhắc đến chuyện đó.

Về chuyện người của Cao Võ Tiềm Long giúp đỡ nhanh chóng tiếp viện cho Tả Tiểu Đa lần này, có thể nói đã chiếm được tiện nghi rất lớn.

Nếu như dựa theo kế hoạch lúc đầu thì ba người Nhật Nguyệt Tinh chỉ bảo vệ mỗi Tả Tiểu Đa.

Nếu như người của Cao Võ Tiềm Long tìm được Tả Tiểu Đa sớm một chút thì đến thời điểm hiện nay, thương vong nặng nề là chuyện đương nhiên, thậm chí toàn quân đều bị tiêu diệt sẽ là chuyện không thể không xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment