Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1163 - Chương 1164: Bắt Lấy!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1164: Bắt lấy!

Nhưng trải qua quá trình quanh đi quẩn lại ở trước mặt để làm mồi câu của Tả Tiểu Đa, có người phục kích sẽ lập tức có năm đại cao thủ ở phía sau tự mình ra tay làm xong mọi việc, nhân lực của phía Cao Võ Tiềm Long từ đầu đến cuối đều y nguyên không ai bị thương, không tổn hại đến một cọng tóc, ngược lại còn được hưởng nhiều lợi ích, thu hoạch rất nhiều!

Đây không thể không nói là một kỳ tích.

Đám năm người Nhật Nguyệt Tinh đi theo phía sau ẩn thân trong bóng tối nhìn Tả Tiểu Đa tập hợp với đám người của Cao Võ Tiềm Long.

Vị kia có lẽ là giáo viên của Tả Tiểu Đa nhỉ?

Thế mà vừa đến đã lập tức đấm đá túi bụi một trận...

Thằng cha này cũng gan thật đấy, dám đánh đập tàn nhẫn như vậy, thật sự là sắc bén mà, có điều... Xem thích quá đi, quả thật là hận không thể tự mình thay thế, dù sao thì năm người bọn họ cũng đã không vừa mắt ai đó rất lâu rất lâu rồi!

Mắt nhìn tên nhóc con đó bên trong đám người đấy bị người kia tát một cái, bị người nọ đá một cú, lại bị người kìa đánh cho một trận, cái đầu trọc cứ bị đánh sang đây đánh sang kia...

Chớp mắt một cái đôi tai đã bị nhéo đến đỏ hoe...

Trong lòng Nhật tôn giả càng nổi lên thèm muốn, bất ngờ nghĩ đến giáo viên của mình.

“Đợi đến khi có thời gian ta sẽ trở về thăm thầy, cũng lâu lắm rồi không đi thăm hắn.”

Nghĩ lại chợt thở dài, sờ sờ đầu.

Mỗi lần trở về, ông già đấy sẽ lập tức giận dữ mắng mỏ: Sao còn chưa chịu đi tìm vợ nữa?

Ngươi cũng sắp chết già đến nơi rồi còn không chịu tìm vợ thì định đợi đến lúc nào?

Hôm nay đến rồi thì không được phép đi nữa!

Đừng động! Ta giới thiệu cho ngươi vài người!

Nghĩ lại còn thấy rùng mình mà.

Con mẹ nó ta cũng đã tung hoành ngang dọc thiên hạ, trình độ vượt cả cấp độ đại tu giả mà vẫn còn được sắp xếp xem mắt nữa... Thật sự là say luôn rồi.

Cuối cùng đám người Diệp Trường Thanh của Cao Võ Tiềm Long cũng đã gặp được Tả Tiểu Đa sau lâu ngày không tìm thấy, làm gì có chuyện nuông chiều theo tính cách của Tiểu Tả Đa, vừa giữ lấy tên nhóc đó đã lập tức bắt đầu rút lui ra ngoài.

Trên đoạn đường rời đi này đương nhiên cũng phải liên tục chiến đấu.

Nhưng có rất rất nhiều cao thủ có thực lực đều đã bị xử lý sạch sẽ trước đó rồi, những người còn lại kia đa số đều là thợ săn tiền thưởng, tập thể nhiều người ít khi tập hợp lại với nhau, đương nhiên cũng dễ đối phó hơn.

Ba ngày sau, tất cả mọi người của Cao Võ Tiềm Long hợp lại với Tả Tiểu Đa toàn bộ đều rút khỏi dãy núi Tinh Mang.

Bốn ngày sau trở về thành Phong Hải.

Dưới sự kiên trì của Nhật tôn giả nên năm người vẫn luôn ẩn thân bảo vệ, nhìn đám người này tiến vào thành Phong Hải, tiến vào Cao Võ Tiềm Long, cuối cùng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi, hai người các ngươi trở về giao lệnh. Bọn ta sẽ tiếp tục ở lại nơi này để phân dãy núi Tinh Mang thành khu vực cấm do quân quản. Từ đây về sau trở thành cấm địa!”

“Được.”

Năm người đường ai nấy đi như vậy.

Nhìn thấy hai người Thiên, Địa rời đi, cuối cùng Nguyệt tôn giả không nhịn được hỏi: “Đại ca, tâm trạng trước sau của ngươi thay đổi rất nhiều ấy... Có chuyện gì vậy?”

Nhật tôn giả cười ha ha, cười đến không thấy ông mặt trời, cười híp cả mắt: “Ngươi đoán xem?”

“Ta đoán kiểu gì chứ? Hay là ngươi nói cho ta biết đi.”

“Không đoán được hả?”

“Không đoán được.”

“Ha ha, không thèm nói cho ngươi biết đâu!”

“Đệch mợ...!”

...

Thượng Kinh!

Bên phía thành Thượng Kinh đã hỗn loạn suốt ba ngày trời.

Đầu tiên là mạng lưới internet của toàn bộ thành Thượng Kinh đều hoàn toàn mất kết nối.

Ngoài đường dây riêng biệt của quân đội ra thì tất cả các công trình hiện đại khác, chỉ cần đấy là mạng lưới tương quan thì hết thảy đều không thể dùng được.

Điện thoại, máy tính cũng chỉ có thể chơi game offline, đến cả gọi điện thoại cơ bản nhất cũng không thể duy trì nổi...

Vô số người đang chửi mắng, rất nhiều xí nghiệp đang giậm chân, vô số ông chủ đang trôi nổi tại biên giới phá sản...

Nhưng mà, khi nhìn lên bầu trời không ngừng tập hợp, khí thế càng lúc càng khổng lồ khiến cho tất cả mọi người đều hiểu rõ một chuyện, sợ rằng có lẽ hoặc là đại khái... Sắp xảy ra chuyện lớn rồi!

Nhìn tình hình này, chỉ sợ là dáng vẻ sắp đánh một trận lớn!

Toàn bộ đội ngũ có một nghìn cao thủ Hóa Vân tập hợp trên không trung, hình thành đội ngũ Phương Trận.

Xung quanh còn có vô số cao thủ nhận được tin tức đuổi sang, số người càng lúc càng nhiều theo thời gian.

Thân thể cường tráng của bộ trưởng Nam trên sân thượng Bộ Tài Chính, tay cầm một chiếc điện thoại, ánh sáng rực rỡ lập lòe trên màn hình.

Mọi người hễ nhìn thấy thì đều không còn gì để nói.

Khắp nước đều không có mạng nhưng ngươi lại đang cầm điện thoại để nói chuyện, như này thật sự có đúng không...

Khoe khoang như vậy, kiêu ngạo như vậy, hơn nữa còn kiêu ngạo ở một nơi cao như thế...

Vẫn là bộ trưởng biết chơi mà!

Khoe khoang trước mặt nhân dân cả nước như thế.

Hửm, các ngươi đều không có mạng hả?

Ha ha ha, anh có nè!

Mấy ông già đều trợn trắng mắt, sờ sờ vào trong túi quần túi áo, ngoài các trò chơi như rắn tham ăn và bài cào ra thì cái gì cũng không thể chơi được nữa, chỉ có thể làm một cái điện thoại cục gạch, cạn lời.

Ngươi có thể đắc ý thêm chút nữa.

Sau lưng bộ trưởng Nam còn sắp xếp ngay ngắn thêm mười binh lính truyền lệnh khác, lặng lẽ đứng đó đợi mệnh lệnh.

Bộ trưởng Nam nhìn từng dòng từng dòng tin nhắn được gửi đến trên điện thoại, vẻ mặt nghiêm trọng hơn bao giờ hết.

“Mục tiêu đầu tiên!”

Bộ trưởng Nam trầm giọng ra lệnh: “Thượng Kinh, Cao gia! Toàn bộ gia tộc già trẻ lớn bé, bắt hết tất cả! Thời hạn, 5 phút!”

Binh lính truyền lệnh sau lưng lập tức biến mất không thấy đâu nữa.

Bộ trưởng Nam nhìn tin nhắn khác: “Ngô gia, giống như trên!”

Không nhịn được thở dài.

“Gia tộc thứ ba, Vệ gia!”

“Lữ gia!”

Trong lòng bộ trưởng Nam nổi lên cảm giác bi thương khó tả trong lòng.

Bốn nhà này, có nhà nào chưa từng xuất hiện lớp lớp anh hùng đâu, cũng đâu có nhà nào không phải là gia tộc kỳ công đâu?

Vô số tổ tiên anh dũng hi sinh không tiếc xương máu, xương chôn nơi sa trường, oanh liệt giết địch; Mới đổi lại được địa vị vinh quang lừng lẫy như hôm nay, gia tộc nhiều đời.

Bình Luận (0)
Comment