Vành mắt từ từ trở nên đỏ hoe, lấp lánh ánh nước, dường như nhìn thấy cô gái trẻ mặc đồ trắng khi xưa, lạnh lùng tuyệt thế, cao ngạo như mây; Vẻ đẹp khuynh thành, dáng người nhẹ nhàng xinh đẹp.
Một người một kiếm, sức mạnh có thể chèn ép hai đại Cao Võ!
Vô số thiên tài thở không nổi ngóc đầu không được dưới gương mặt xinh đẹp có một không hai đấy!
Hơn nữa còn cướp mất trái tim của mình!
Mỗi lần mơ thấy đều sẽ là thanh kiếm cách biệt của cô gái ấy, váy trắng khẽ tung bay cứ như thiên ngoại phi tiên, rực rỡ lộng lẫy, đôi mắt đen lay láy giống như được sơn đen đang nhìn gương mặt mình.
Vẻ đẹp khuynh thành đấy, khóe môi tinh xảo đấy, nụ cười nhạt đấy.
Cùng với câu nói kia...
“Ta đợi ngươi ở Tiềm Long!”
...
Thái Tử điện hạ rời đi rồi.
Vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn nên Nam Chính Càn đã tự mình tiễn hắn đến hoàng cung.
Hơn nữa còn tự mình gặp mặt Hoàng Đế, bí mật bàn chuyện nửa tiếng đồng hồ mới cáo từ rời đi.
Mãi cho đến khi ra khỏi hoàng cung, lúc này bộ trưởng Nam mới thở dài một hơi.
Hắn cảm thấy dạo gần đây bản thân thật sự rất xui xẻo, vận rủi liên tục.
Trong mấy ngày này sao mà tất cả các chỗ sơ suất đều xuất hiện ở chỗ của mình vậy?
Ví dụ như lần này, chuyện Cao Võ Tiềm Long bắt được hung thủ kia... Nếu như ta vẫn làm đại soái ở Nam Phương thì ta có thể để cho Thái Tử biết được sao? Thậm chí là Thái Tử có biết hay không thì liên quan gì đến ta chứ?
“Sống tại kinh thành, thật không dễ dàng!”
Nam Chính Càn lắc đầu than thở, vẻ mặt thổn thức.
“Chỉ cần ta sớm ngày trở về quân đoàn Nam Phương! Những chuyện cứt chó xúi quẩy này... Ai thích quản thì cứ quản... Ông đây phiền lắm rồi, phiền chết đi được...”
Thở dài, tìm thấy điện thoại gọi đi.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...”
“Đệch... Ông đây còn chưa được ra khỏi danh sách đen hả...”
Vội vàng chuyển sang gọi cho Cao Võ Tiềm Long.
“Xem người cho kỹ vào! Không được để lộ một chút tin tức nào đâu đấy.”
“Biết rồi.”
Giọng nói của bộ trưởng Nam trở nên nặng nề: “Diệp Trường Thanh, ngươi thật sự muốn bảo vệ tên Cao Chí Vân kia sao?”
Diệp Trường Thanh: “Cao Chí Vân thật sự đã hối cải rồi; Tỉnh ngộ của hắn chính là trước lần hành động này, bắt đầu từ sau lần trước thì Cao Chí Vân đã có thay đổi, khắp nơi đều nghĩ cho Tiềm Long. Thật sự là khác xa lúc trước. Quan trọng nhất là vì ta hy vọng có thể cho em dâu... Con gái của Tây Môn gia một phần tình cảm và thể diện.”
Diệp Trường Thanh trầm giọng nói: “Bộ trưởng Nam, nếu như người đã tỉnh ngộ, với lại... Tây Môn gia tuyệt đối không thể liên quan vào được.”
Bộ trưởng Nam không nói gì, trầm mặc rất lâu.
Diệp Trường Thanh tiếp tục nói: “Lần trước sau khi Cao Chí Vân bị gài bẫy thì tâm thái đã thay đổi rất lớn, đại khái là từ cõi chết sống lại nên đã nhìn rõ nhìn thấu nhìn hiểu được rất nhiều điều, thời gian đó còn chưa xảy ra chuyện dãy múi Tinh Mang kia, ta cảm thấy nên cho hắn một cơ hội.”
Bộ trưởng Nam vẫn trầm mặc hồi lâu, lúc này mới trầm giọng nói: “Diệp Trường Thanh, ngươi phải biết rõ, ngươi bảo vệ Cao Chí Vân là phải gánh vác trách nhiệm. Lúc này hắn có ngươi đảm bảo, đến lúc đó chưa chắc sẽ có người chịu trách nhiệm cho ngươi!”
Diệp Trường Thanh trầm giọng nói: “Nam Soái cao minh, có thể giữ được một nhân tài thì Diệp Trường Thanh sẽ bụng làm dạ chịu... Trường Thanh cũng trong quân đội nhiều năm, tự tin vào con mắt nhìn người của mình, mặc dù không thể so sánh với Nam Soái nhưng dù sao cũng có một ít.”
Câu nói này hắn không hề gọi bộ trưởng Nam mà là dùng cách xưng hô trong quân đội, gọi là Nam Soái.
Cấp dưới làm ra loại cam kết này với cấp trên, trong quân đội cũng không khác gì giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh!
Mà cấp bậc trong quân đội của Diệp Trường Thanh chênh lệch rất nhiều so với bộ trưởng Nam.
Nam Chính Càn im lặng một lúc, nói: “Được, ngươi đã nói đến như vậy rồi thì đồng ý với ý muốn của ngươi cũng có sao đâu. Nhưng Cao Chí Vân không thể tiếp tục dạy học ở Tiềm Long nữa.”
“Chuyện chức vị, hèn mọn ta không có quyền hỏi đến, đương nhiên tùy ý cấp trên định đoạt.”
Bộ trưởng Nam nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: “Vậy cứ để Cao Chí Vân chuyển đến Nhất Trung thủy Thành làm hiệu phó đi. Cả nhà đều phải đi, trong vòng 100 năm không được trở về kinh thành!”
Diệp Trường Thanh lộ vẻ cảm kích: “Cảm ơn Nam Soái rất nhiều.”
Hắn hiểu rõ, bộ trưởng Nam vẫn không yên tâm về Cao Chí Vân nên cố ý đặt bên cạnh Cố Thiên Phàm, giúp hắn quan sát hai năm, cứ như vậy sẽ gián tiếp loại bỏ trách nhiệm cho bản thân.
“Tả Tiểu Đa sao rồi?” Bộ trưởng Nam hỏi.
“Cũng chẳng sao cả, đứa trẻ này chính là ngứa da, thầy giáo chủ nhiệm của hắn giúp hắn gãi ngứa rồi.” Diệp Trường Thanh giống như trả lời nói: “Hai chữ nói rõ, chính là đang ‘bị đánh’.”
Bộ trưởng Nam ngẩn người một lúc, lúc sau thoải mái cười lớn, ngắt điện thoại.
Ừm, đây cũng được xem là tin tốt nhất được nghe dạo gần đây đấy chứ, đành phải vui mừng một lúc đã.
Từng bộ phận ở thành Thượng Kinh bắt đầu chuyển vận nhanh chóng hơn bao giờ hết, cơ cấu chấp pháp, nhân viên đảm nhiệm chuyển vận đông đúc vậy mà vẫn không đủ.
Lần bắt người này thật sự là quá nhiều!
Các Bộ kiểm tra, kỷ luật lần lượt tham gia vào, Quân Bộ giám sát; Sau này đến cả lực lượng của Bộ Võ Giáo cũng phải thêm vào, lúc này mới đảm bảo được thẩm tra xử lý cùng lúc đó.
Trong lúc nhất thời, bên phía bộ trưởng Nam cũng phải tiếp nhận áp lực khổng lồ.
Những gia tộc này, mỗi một gia tộc đều là danh gia vọng tộc, từng gia đình từng tên tuổi đều có xuất thân quân phương!
Vô số đại tướng nơi tiền tuyến gọi điện thoại đến hỏi chuyện.
Mọi người đều biết rõ một chuyện: Nếu như bộ trưởng Nam đã ra tay, án giả án sai gì gì đấy đều không có khả năng, tất nhiên là thật sự có tội không thể nào thay đổi được nữa. Bây giờ chẳng qua cũng chỉ là xem xem nhận tội sớm hay muộn, và tội danh đầy đủ cuối cùng nặng hay nhẹ mà thôi.
Cho dù là ai cũng không hề nghĩ đến khả năng trực tiếp tha tội, căn bản là vì không dám nghĩ đến.
Mỗi một người đều nói đùa rằng: “Chào Nam Soái, còn nhớ ta là ai không? Ta là con khỉ nhỏ đây, ha ha he, Tây quân, cái người mà gầy nhất ấy... Ha ha... Không có việc gì không có việc gì, chỉ là hỏi thăm một tiếng thôi; Ừm ừm, Nam Soái yên tâm... Ừm ừm, đám anh em đều rất tốt.”