Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1168 - Chương 1169: Tình Đồng Đội (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1169: Tình đồng đội (2)

“Khụ khụ... Thật ra khoảng thời gian gần đây ấy, già rồi nên hay nghĩ nhiều, hồi tưởng cũng nhiều, đây không phải là vì nhớ đến những ngày tháng cùng nhau uống rượu với lão Cao năm đó sao... Haizzz, hắn cũng đã chết rất lâu rồi nhỉ, xương cốt đều vụn hết rồi... Vẫn luôn muốn trở về kinh thành đi xem xem... Haizzz, thắp một nén nhang...”

...

“Khụ khụ, chào Nam Soái, ta là gà con nè, gà con bé nhỏ của Đông quân ấy, năm đó ngươi còn nói ta là ta có thể nuôi béo được ấy ha ha, đáng tiếc là đến bây giờ vẫn gầy như vậy... Ta cũng không thể phụ lòng Nam Soái đã chọn cho ta cái tên gà con đấy được... A ha ha ha ha, không sao cả không việc gì cả, chỉ là nhớ Nam Soái rồi nên mới gọi điện thoại đến hỏi thăm một chút... Ha ha, đây không phải là vì dạo gần đây mới đánh thêm một trận nữa sao, ta vẫn dùng thanh đao đó, ha ha, chính là thanh đao năm đó Vệ Trung Nguyên tặng cho ta ấy, lập công rồi cũng khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến hắn... Được rồi được rồi, Nam Soái ngươi bận thì ngươi cứ làm việc đi...”

...

“Chào Nam Soái, ta là trứng nhỏ say đây, chính là người ở Bắc Quân, trứng nhỏ say đấy đấy, kiểm tra đánh giá quân sự lúc đó đã đánh mất chính mình nên mấy vị Đại Soái Nam Soái các ngươi cùng nhau đặt cái tên trứng nhỏ say ấy... Ha ha, ừm ừm, không sao không sao, chỉ là nhớ đến mọi người đều sống không dễ dàng gì, nhận được sự chăm sóc của Nam Soái nhiều như vậy nên đặc biệt gọi đến hỏi thăm, trời lạnh rồi nên Nam Soái phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy; Khụ khụ, lão Ngô năm đó... Là Ngô Ba Đào, Nam Soái ngươi vẫn còn nhớ chứ... Chính là người chết trong trận chiến vào hôm trời vô cùng lạnh đấy... Haizzz, Nam Soái à, ngươi không biết đâu, trời ở biên cương phía bắc này thật sự rất rất lạnh, bây giờ ta vẫn đang chảy nước mũi đây, tu vi có cao hơn nữa cũng sẽ không chịu được gió bắc lạnh khắc nghiệt như này đâu...”

“...”

“Chào Nam Soái, ta là lông khắp người đây, ha ha, đám anh em đều rất nhớ ngươi, khi nào ngươi mới trở lại vậy, ngươi không ở đây nên mọi người đều không có hứng thú đánh nhau uống rượu gì cả... Không việc gì không việc gì, chỉ là rất lâu rồi không hỏi thăm sức khỏe của ngươi, rất nhớ ngươi... Đúng đúng đúng, đám anh em lúc đó đều đang ở đây này, vừa rồi đít bự còn có nói về trận chiến đấu ở hoả sơn năm đó nữa đấy... Ha ha, nhớ lúc đó Lữ Sùng Phong còn là thiên tướng do chính ngươi chọn ra nữa, chớp mắt một cái mà hắn đã mất nhiều năm như vậy rồi... Không sao không sao, bọn ta chỉ là nhớ ngươi thôi... Được rồi ngươi cứ bận đi...”

Những cuộc điện thoại như vậy, nếu không phải Nam Chính Càn tự mình trấn giữ mà đổi một người khác thì cũng thật sự là không chịu được! Chỉ có Đức Phật đáng kính Nam Chính Càn mới có thể đặt mông ngồi đấy trấn giữ nổi thôi.

Mới không có ai dám buông lời láo xược!

Bộ trưởng Nam nhận mấy cuộc điện thoại đấy nhận đến tận mấy ngày.

Có thể nói, người cũng đã bắt lại hết rồi nên thẩm vấn gì gì đấy đều không còn liên quan gì đến hắn nữa, hắn chỉ cần đợi đấy để nghe báo cáo sau cùng là được.

Có điều công việc chính của hắn lại trở thành nhận điện thoại trong khoảng thời gian chờ đợi kia, nghe điện thoại nghe đến không biết phải làm sao, máu nóng dâng trào.

Nhưng mà lại không thể không nghe, từng cuộc gọi đều không thể không nghe.

Với chức quan của hắn, địa vị của hắn, những cuộc điện thoại đấy hoàn toàn có thể từ chối toàn bộ, lạnh lùng hạ lệnh một tiếng là có thể: Ai dám gọi điện gây hỗn loạn sẽ giải quyết theo quân pháp, sau đó sẽ không còn gì nữa.

Nhưng Nam Chính Càn thân là quân nhân nên hiểu sâu sắc phần tình cảm giữa các đồng đội, nhất là những anh em vẫn còn sống vào năm đó...

Gia đình của những đồng đội cũ đã hy sinh vào năm đó xảy ra chuyện, cho dù não của mấy thằng cha này có hỏng hết cũng phải đến hỏi thăm chút tình hình.

Bây giờ... Từng cuộc gọi đến đều là để pha trò, không có một ai nói ra lời giúp đỡ xin giùm kia.

Quân đội chính là nơi có luật pháp nghiêm khắc nhất, quân sĩ đã chiến đấu hơn trăm trận ai lại không biết tính nghiêm khắc của pháp luật quân quy?

Nếu như bộ trưởng Nam đã tự mình ra tay bắt giữ thì sao mà thoát được?

Nhưng nếu không hỏi một câu thì sao xứng đáng là anh em?

Vì vậy nên từng người thối tha này đều gọi đến với gương mặt tươi cười, trước tiên là xin ông nội nói với bà nội đi tìm Đại Soái của từng người, muốn tìm số của Nam Soái, sau đó từng người một đều mặt dạn mày dày mà gọi sang đây...

Không có ai tìm đến bọn họ trước.

Cũng không có ai tỏ ý là bọn họ đã làm như vậy.

Tất cả đều tự động tự giác mà làm.

Họn hắn cũng biết con cháu của đồng đội cũ chắc chắn sẽ đụng chạm đến chỗ nhạy cảm, vì vậy mới để cho Nam Soái tự mình ra tay.

Nhưng mà...

Vào khoảnh khắc đấy bọn họ đều đã vứt bỏ nguyên tắc của mình, từng người một đều chạy sang đây.

Mỗi một người khi đao thép chặt lên người 180 nhát cũng không nhíu mày, lúc này đều là những tướng quân quyền cao chức trọng rung trời chuyển đất lại hèn mọi cúi người, nói lời nhẹ nhàng nịnh hót lấy lòng.

Tuổi tác của mỗi một người đều đã rất cao nhưng vẫn dùng đến biệt danh mà lúc bình thường khi nói chuyện bị người khác thỉnh thoảng nhắc đến cũng đủ khiến bản thân tức hộc máu... Đến để nói chuyện với Nam Soái, để gần gũi, đi lòng vòng để thổ lộ tình nghĩa trước kia.

Bọn họ biết rõ do Nam Soái ra tay, vậy nhất định là tội lỗi không thể tha; Tất cả đều không nói những lời giúp đỡ xin giùm.

Nhưng Nam Chính Càn có thể hiểu từng câu từng chữ được nói ra từ miệng của đám to gan này, cốt lõi đều là đang cầu xin hắn, hy vọng hắn có thể động lòng trắc ẩn.

Không phải bởi vì đám vô lại đã quên đi nguồn gốc tổ tiên, đám ranh con xúc phạm đến luật pháp này.

Mà là vì anh em đồng đội đã sống chết nương tựa vào nhau tại nơi chiến trường với bản thân vào năm đó.

Hắn đã không còn nữa, ta có nghĩa vụ giúp hắn xem tốt việc gia đình, con cháu kế thừa mãi mãi.

Nam Chính Càn hiểu được phần tình cảm đó, thậm chí còn hiểu rõ hơn bất cứ ai, vì vậy điện thoại của hắn vẫn luôn rộng mở, liên tục nhận điện thoại, không phiền chút nào.

Hắn muốn những người anh em này không tiếp tục dành phần tâm tư này cho anh em nữa.

Bình Luận (0)
Comment