Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1169 - Chương 1170: Tình Đồng Đội (3)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1170: Tình đồng đội (3)

Thậm chí khi nhìn tên người gọi những cuộc điện thoại kia, trong lòng chỉ có tràn đầy cảm khái.

Vì vậy hắn liên tục nhận những cuộc điện thoại xin giảm tội hộ kia, vui vẻ phấn khởi mà nhận, hăng hái mà nhận, viền mắt đỏ hoe mà nhận.

“Yên tâm đi, ta biết ngươi muốn nói gì. Lẽ nào ngươi không tin Nam Chính Càn ta hả?”

“Đừng mồm mép bịp người với ông, lo chuyện của ngươi đi, chuyện ngươi muốn nói kia ông đây còn hiểu rõ hơn ngươi nữa!”

“Cút đi, lo chuyện của ngươi đi, những chuyện này có ta bận lòng liệu không tốt hơn ngươi sao?”

“Phạm pháp là không thể giữ, lẽ nào đến cả gốc rễ cũng không giữ được luôn? Cứ xem thường ta như thế? Chỉ có ngươi nói đến tình cảm, vậy ông đây là máu lạnh chắc?”

“Nói chuyện với ông đây thì nói thôi, ngươi cà lăm cái gì chứ? Ngươi cà lăm thêm một năm nữa cũng không nói được lời khiến ta giơ cao đánh khẽ đâu, nhưng ta thật sự không giơ cao đánh khẽ sao?”

“Được rồi được rồi đừng nói nữa, lẽ nào ta không phải quân nhân? Không phải đều là đồng đội năm xưa sao? Ta sẽ không hiểu hả? Lo chuyện của ngươi đi! Lần sau, nhậu!”

Một đám tướng quân kì cựu cảm động đến rơi nước mắt.

“Cảm ơn Nam Soái!”

“Nam Soái uy vũ!”

“Nam Soái, ta thay mặt các anh em cảm ơn ngươi!”

“Cảm ơn cảm ơn cảm ơn!”

Mỗi một lão tướng quân đều vừa lòng thoả ý.

Nam Soái càng thô lỗ càng không khách sáo thì càng không xem bản thân như người ngoài, nếu như dùng giọng quan để nói chuyện thì chuyện này sẽ không còn cách nào khác.

Nam Chính Càn thống kê tất cả những lão tướng quân đã gọi điện thoại đến thành một danh sách, tính sơ qua đầu người vậy mà lại vượt hơn 400 quan lớn!

Lúc này chỉ mới qua có 2 ngày!

Những ngày sau đó không biết còn có bao nhiêu người nữa.

Vì vậy nên bộ trưởng Nam dứt khoát vung tay gom hết tất cả những người đó lại thành một nhóm.

“Nhóm này không được phép nói chuyện phiếm!”

“Đợi mấy nhà mà các ngươi quan tâm có kết quả xử lý cụ thể thì lập tức thông báo lên nhóm. Từng người các ngươi đừng có nhảy nhót tưng bừng nữa, các ngươi cũng không phải là loại người a dua nịnh hót dựa dẫm, ông đây không thích kiểu nịnh nọt của đám các ngươi... Nên làm như nào thì làm như vậy.”

“Câu nói đã nói trước đó, cho dù là con cháu của quan chức có công vào năm đó nhưng phạm phải tội nặng thì nhất định cũng phải trả giá. Còn về những tòng phạm khác, lần này cũng phải phạt nghiêm phạt nặng như vậy, tuyệt đối không nhân nhượng. Nhưng mà các mầm non trong gia tộc còn chưa bị gặm nhấm nghiêm trọng kia, đấy đều là tội không đến mức phải chết, tuyệt đối không thể không giữ lại một người nào mà đuổi cùng giết tận tất cả mọi người trong một gia tộc có kỳ công được.”

“Vì vậy, tương lai vẫn sẽ có con cháu của các gia đình đấy đi lính nơi biên ải để lập công chuộc tội. Giữ gìn nơi ở của tổ tiên đến lúc tích lũy đủ công trạng thì sẽ được chuyển trở về. Nhưng nếu như khi đó công trạng không đủ thì là do các ngươi không được dạy bảo tốt, lòng chưa kết thúc, đấy không phải là vấn đề của ta nữa! Hiểu chưa?”

“Nếu như chết trên chiến trường thì không được oán trách người khác. Hiểu chưa?”

Lúc này hàng trăm lão tướng quân mới chắc chắn đã uống thuốc an thần.

Phía dưới là một hàng câu “Cảm ơn Nam Soái!”

Cuối cùng cũng có câu trả lời cho anh em rồi.

...

Nam Chính Càn giải quyết xong chuyện này cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Không chỉ có những lão tướng quân kia nhớ đến tình cảm đồng đội năm xưa, chính bản thân hắn cũng thương nhớ đến tình cảm xưa kia mà?

Cũng giống như những lời hắn nói, đều là con cháu của người có công, cho dù những năm này chỉ ngồi không ăn bám nhưng nếu như thật sự đuổi cùng giết tận thì sao xứng đáng với công trạng của các anh em vẫn đứng sừng sững trong đền thờ tổ kia được?

Nếu như bọn họ trừng mắt hỏi ngươi trong mơ, ví dụ như Vệ Trung Nguyên, nếu như trong mơ hắn tìm đến hỏi một câu: “Gia tộc có tội, nhưng mà gia tộc lớn như vậy lại không có một ai vô tội sao? Những đứa trẻ 3 tuổi 5 tuổi kia mỗi một đứa đều tội ác tày trời nhất định phải giết chết mới được hả, Nam Chính Càn?”

Bọn họ đích thực đã chết rồi, sẽ không tìm đến để hỏi nữa.

Nhưng mà người sống lại không quên được bọn họ, sẽ mơ thấy.

Đấy là tâm tư.

Bộ trưởng Nam cảm thấy bản thân đã tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội của mấy gia đình này như vậy rồi, thật sự không dám đối diện với những ánh mắt ấy.

Vậy nên cho dù những lão tướng quân kia không đến xin giúp thì hắn cũng sẽ không làm đến cự tuyệt chuyện này.

Năm đó chiến đấu 100 trận núi sông, thịt nát xương tan để đổi lấy một chút khoan dung của tư pháp lúc này, Nam Chính Càn cảm thấy bản thân có thể thuận theo cá nhân một lần!

Pháp lý không ngoài tình người, cuối cùng cũng không phải chỉ nói cho có mà thôi!

“Nhưng mà những kẻ cầm đầu tội phạm này đã thật sự phạm phải tội ác, vậy ta sẽ thay các ngươi dọn dẹp tất cả. Tin là nếu như các ngươi vẫn còn sống cũng sẽ làm như vậy.”

“Hễ có kẻ phạm tội sẽ giải quyết nghiêm khắc nhất, nói chung là không thể nhân nhượng, giết hết tất cả. Con cháu của người có công cũng sẽ không có tội không phạt. Nhưng, không để liên lụy.”

“Nếu như ta hành động trễ hơn 10 năm nữa thì sợ rằng thật sự sẽ tội ác đầy trời, vậy thật sự là một con chó cũng không thừa lại được.”

...

Diệp Trường Thanh nói với Nam Chính Càn có chút không đầy đủ không chân thực.

Tả Tiểu Đa đương nhiên là đang bị đánh, nhưng người đánh lại không phải chỉ có một mình Văn Hành Thiên.

Diệp Trường Thanh cũng đánh theo, còn có Văn Hành Thiên, bà Thạch, Hạng Cuồng Nhân, Triển Tiểu Phi... Cùng tất cả những người tham gia cứu viện tại dãy núi Tinh Mang, toàn bộ đều mát xa da cho Tả Tiểu Đa!

Cái tên khỉ này không đánh không được!

Một màn này thật sự là dọa cho tất cả mọi người muốn lên cơn đau tim, rõ ràng là phần lớn thời gian hắn đều chơi trò trốn tìm với mình trong dãy núi Tinh Mang.

Rõ ràng biết bên này đang đợi, nhưng sống chết vẫn không chịu chui ra tụ họp!

Biết bao nhiêu sát thủ đang săn giết một mình hắn!

Mặc cho người ở bên ngoài lo lắng đến mức tim gan đều sắp nứt ra, hắn vẫn cứ thoải mái nhàn nhã.

Cứ như thế liên tục mấy ngày liền, Tả Tiểu Đa được chăm sóc liên tục kêu la, không ngừng đau khổ than khóc.

“Ta thật sự không cố ý mà...”

Bình Luận (0)
Comment