Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1178 - Chương 1179: Thầy Tần Lại Ngạo Kiều Rồi (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1179: Thầy Tần lại ngạo kiều rồi (2)

Đây là chuyện khốn nạn gì vậy.

Cả thế giới ngầm đều loạn cả.

Nhưng không ai nghi ngờ Minh Vương điện làm giả, vì làm giả như thế này lại gây ra tổn thất không thể bù đắp được cho Minh Vương điện!

Tất cả tổn thất về mặt tín dự không thể chịu được.

Chúng sát thủ nhao nhao để lời lại.

“Tìm cho ra, truy sát tính thêm phần ta!”

“Nhất định phải tìm ra bọn họ, ta gia nhập truy sát!”

“Ông đây không cầm được phần thưởng kia thì cầm phần thưởng này!”

“...”

Cả đám hăng hái.

Lúc này Tần Phương Dương mới biết Tả Tiểu Đa đã về thành Phong Hải.

Đã biết Tả Tiểu Đa an toàn, đột nhiên hắn mất hứng thú săn giết mấy người nọ.

Hắn mang cả người thương tích chi chít tìm một nơi ẩn nấp, bắt đầu trị thương, chuẩn bị sáng mai đi Cao Võ Tiềm Long xem thử, thật sự Tả Tiểu Đa không sao, hắn sẽ đi.

Nhưng lúc sáng sớm, cầm điện thoại xem giờ lại phát hiện tin nhắn Tả Tiểu Đa gửi đến.

“Thầy Tần, thầy ở đâu?”

Tần Phương Dương lập tức trả lời: “Hai tiếng sau gọi điện cho ngươi.”

Tả Tiểu Đa trả lời: “Vâng.”

Tần Phương Dương lập tức ra khỏi chỗ nấp, rời khỏi dãy núi Tinh Mang nhanh như chớp.

Không thèm quay đầu.

Tả Tiểu Đa nhận được tin trả lời của Tần Phương Dương thì thả lỏng, cảm thấy có người đáng tin cậy chống đỡ.

Vậy đợi tin của thầy Tần thôi,

Không những Tả Tiểu Đa tín nhiệm Tần Phương Dương hơn Văn Hành Thiên, mà hình như còn hơn cả Hồ Nhược Vân.

Văn Hành Thiên có thể đứng ở học viện, đứng ở phía đại cục để suy xét vấn đề, Tả Tiểu Đa tin chắc thầy Tần chỉ đứng ở lập trưởng bản thân để suy xét vấn đề!

Đây chính là khác nhau cơ bản của hai người.

Tín nhiệm cô Hồ cũng vì vậy!

Lúc Tả Tiểu Đa đợi Tần Phương Dương đã đã bảy giờ sáng rồi.

Tiểu Long thở hổn hển chuyển một địa mạch về.

Hôm qua mới bị mình đuổi đi làm việc, thời gian chưa đến một ngày một đêm đã đem về, hiệu suất quá cao rồi nhỉ?

“Sao nhanh vậy?” Tả Tiểu Đa không dám tin lắm.

Tiểu Long mệt thở không ra hơi, vừa thở hổn hển vừa giải thích vừa ra dấu.

Vốn dĩ tên nhóc này chia địa mạch thành năm phần, sau đó khua chiêng gõ mỏ hấp thu một phần năm, mỗi ngày đều chuyển một phần không ít, một địa mạch hấp thu bốn ngày, giữ lại một phần năm, giữ lại địa mạo vốn có, không ảnh hưởng đến đại cục.

Cứ đi tách những cái khác, cơ bản sẽ không dẫn đến biến đổi lớn, cho nên tốc độ có thể nhanh hơn chút.

Tả Tiểu Đa tỏ vẻ cách nghĩ rất đúng, khe nhỏ sông dài mới là đạo lý đúng, anh toàn hơn một lần xây lầu cao nhiều.

Ánh mắt Tiểu Long thấy bụi Tinh Hồn Ngọc như núi, lập tức lấy lại tinh thần, lấy lại năng lượng.

Lại bắt đầu làm việc, làm việc hết sức phấn khởi.

Hình như lần này thu được bột Tinh Hồn Ngọc gấp đôi tổng lần trước, quả thật đáng để vui mừng.

Trong vòng một đêm, không gian Diệt Không Tháp có thay đổi lớn.

Địa mạch vốn rất thấp.

Nhưng bây giờ, độ cao nơi cao nhất chỉ mấy mươi mét.

Chạy dài uốn lượn giống như có khí tượng.

Nhưng chuyện thay đổi địa mạch của không gian cũng không phải đơn giản như Tả Tiểu Đa nghĩ, từ lúc quay về Tiểu Long vẫn luôn bận rộn, bận đến khi Tần Phương Dương gọi điện đến vẫn chưa xong.

Bận rộn mà phấn khởi, bận chết đi được,

Cái gọi là thuật nghiệp có chuyển công, Tả Tiểu Đa sẽ không làm cùng nó, dù làm thế nào, Tả Tiểu Đa cũng ù ù cạc cạc, chỉ có thể để Tiểu Long tự mình phát huy.

Chỉ cần thứ bên trọng không thể nuốt ta là được.

Tiểu Long bày tỏ ba lần bốn lược, em đây không làm được, ảo ảnh thuần túy muốn nuốt cũng không có năng lực.

Lúc này, Tần Phương Dương gọi điện đến, giọng vẫn vững vàng như xưa: “Người tìm ta có chuyện gì?”

Giọng nói bình tĩnh, còn xen lẫn giọng điệu không kiên nhẫn, nhưng Tả Tiểu Đa có thể nghe được, ẩn trong giọng điệu Tần Phương Dương là vui vẻ và an tâm.

“Hi hi hi, nhớ người đó thầy Tần.” Tả Tiểu Đa vội cười.

“Tào lao! Ngươi muốn ông đây làm gì?” Tầ Phương Dương tức giận mắng, nhưng không sao giấu được thoải mái, thư thái không nói ra.

Để che đi cảm xúc của mình, Tần Phương Dương nắm vững thời gian ho khụ một tiếng, tức giận nói: “Có gì thì nói nhanh, có rắm thì đánh lẹ, hay là lại ngứa đòn rồi?

Tả Tiểu Đa cười ha ha: “Giọng thầy Tần thật nhẹ nhàng.”

“Xem ra thật sự ngứa da rồi?” Tần Phương Dương bực bội: “Nếu không có chuyện gì, ta tắt.”

“Được rồi, được rồi.”

Tả Tiểu Đa vội nói: “Ngươi đừng tắt, đừng tắt… chuyện là thế này, có chút chuyện ta không quyết định được, nhưng ngoại trừ tìm ngươi thương lượng thì ta không an tâm tìm người khác…”

Tần Phương Dương hừ một tiếng, cố gắng ra vẻ giọng điệu băng lãnh đột nhiên tan, ân cần nói: “Chuyện gì?”

“...” Tả Tiểu Đa ngừng lại một chút lại nói: “Bây giờ ngươi đang ở đâu? Tốt nhất là gặp rồi nói, nói trong điện thoại không tiện.”

Đương nhiên gặp mặt nói chuyện này tốt hơn, gặp mặt nói cũng có thể ép Tần Phương Dương ăn một ít.

Thịt tốt như vậy, hời lớn như vậy, đương nhiên phải để cho người chăm sóc mình là tốt nhất!

Tần Phương Dương im lặng một chút: “Ta sắp đến Phong Hải rồi.”

Sắp đến Phong Hải rồi?

Tả Tiểu Đa bên kia điện thoại nghe tin này đột nhiên vui vẻ hét to một tiếng, sau đó lại nghe thấy ngọc con này vui vẻ hú to hét to, hình như đang lộn nhào.

Đây là… phấn khởi phải không?

“Thầy Tần, trước đó chắc chắn người đang ở dãy núi Tinh Mang đúng không?”

Tả Tiểu Đa vui vẻ nói: “Ta biết mà, ta bị người ta truy nã, ta bị người ta truy sát, chắc chắn ngươi sẽ không thấy mà làm ngơ.”

Tần Phương Dương cảm thấy trong lòng mình càng thoải mái ấm áp, nhưng lại lạnh lùng nói: “Trước khi lão hiệu trưởng các ngươi lâm chung, bảo ta trông đám khốn các ngươi… nếu là bản thân ta, còn lâu ta mới làm!”

Ngạo kiều!

Thầy Tần lại ngạo kiều rồi.

Tả Tiểu Đa vui vẻ trợn mắt.

Trong lòng Tả Tiểu Đa phỉ nhổ một câu nhưng tim vẫn cảm thấy trái tim vui sắp nổ tung: “Người đến đi, người đến đi, ta gửi vị trí cho người. Ta chuẩn bị rượu và đồ ăn, ta có rượu ngon thức ăn ngon tuyệt vời đợi người… Ha ha ha, ta gọi Lý Thành Long về…”

Tần Phương Dương chỉ cảm thấy lớp băng dày trong lòng đang tan ra từng lớp từng lớp, trong phút chốc nảy sinh bao nhiêu thất vọng, khóe miệng mỉm cười, nói: “Ừ.”

Thầy Tần bỏ điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn trời, ừm, tám giờ rưỡi sáng, đợi đợi ăn cơm trưa xong đến là đúng lúc.

Tần Phương Dương tìm đến một bờ hồ, nhìn mặt mình và những vết sẹo trên người qua mặt nước tĩnh lặng…

Bình Luận (0)
Comment