Bình thản cởi hết đồ, nhảy vào trong nước tắm rửa sạch sẽ một phen.
Sau đó lên bờ, cực kỳ tỉ mỉ xử lý miệng vết thương trên người mình một lượt, cố hết sức làm sao bên ngoài nhìn vào không thấy.
Uống bốn chai nước sinh linh nguyên khí trước đó không nỡ uống.
Cũng không keo kiệt thuốc phục hồi tu vi phục hồi khí huyết, uống liên tục mấy viên.
Lại vận công dưỡng tức lần nữa, hồi phục tinh thần dồi dào.
Lúc này mới tìm một bộ đồ sạch sẽ trong nhẫn không gian mặc lên, đổi cả đôi giày da dưới chân.
Sau đó lại lấy ra một cái dao cạo, cẩn thận cạo sạch râu ria mọc loạn xạ mấy tháng chưa cạo, để lộ ra gương mặt vẫn tuấn lãng.
Còn nhìn mặt nước chỉnh chỉnh lại tóc tai.
Trông cả người sáng bừng lên, thần thái phi phàm.
Sơ mi trắng, đồ ngoài ngay ngắn, kiểu nghiêm túc này khiến Tần Phương Dương cảm thấy khó chịu, nghiêm túc phát hoảng.
Nhưng hắn vẫn nhịn được.
Dù sao cũng là đến Cao Võ Tiềm Long thăm học sinh mình.
Phải cho đứa nhỏ mặt mũi, phải ra vẻ chững chạc.
Lần này đến với tư cách là thầy võ đạo vỡ lòng của Tả Tiểu Đa, đến Cao Võ Tiềm Long.
Mình không chỉ đại diện cho mình mà còn là cả Nhị Trung thành Phượng Hoàng!
Là Hà Viên Nguyệt, là Lý Trường Giang, Hồ Nhược Vân, La Liệt, Tưởng Trường Bân,... là thành Phượng Hoàng!
Đại diện cho mặt mũi tất cả mọi người!
Tần Phương Dương phát hiện tâm trạng mình không bình thường lắm, hơi kích động, không nhịn được cười tự giễu.
Sau đó lại ôm ngực, khẽ nói: “Ngươi vui không? Ta đến thăm mấy đứa nhỏ. Thăm xong ta nói cặn kẽ cho ngươi nghe. Tụi nhỏ không quên chúng ta…”
Lại tự mình đứng lặng một lúc mới bước đi. Đi về phía thành Phong Hải nhanh như chớp, bóng dáng lướt bay cực kỳ nhanh cứ như khói xanh, chuyển động càng lúc càng nhanh.
Tần Phương Dương buộc tâm cảnh mình trở nên dửng dưng, nhưng lại không không chế được sự thật tốc độ bản thân ngày càng nhanh, cũng không khống chế được tâm trạng gấp rút, thậm chí là nóng bỏng trong lòng.
Đứa nhỏ của ta.
Đứa nhỏ ta dùng hết tâm huyết để bồi dưỡng.
Tuy mới xa chưa đến sáu bảy tháng nhưng các người trưởng thành bao nhiêu rồi?
Tả Tiểu Đa cũng hân hoan nhảy nhót, hắn cảm thấy hình như tim mình vui đến nỗi sắp nổ tung rồi.
Chạy hai vòng trong sân, thậm chí chạy đến chỗ bà Thạch, vui vẻ nhảy hai cái, tuyên bố: “Bà Thạch, thầy Tần của ta sắp đến thăm ta rồi!”
Bà Thạch đang lặt rau, nghe thấy cũng thẳng lưng lên, nhìn hắn, mỉm cười nói: “Thầy Tần? Xem ngươi phấn khởi chưa kìa, là thầy thân thiết à? Cẩn thận thầy Văn của người lại ghen tỵ!”
“Ơ kìa.”
Tả Tiểu Đa cười ha ha, vò đầu.
“Đã là thầy ngươi đến thăm ngươi thì ngươi nên nói với thầy Văn của ngươi một tiếng.”
Bà Thạch nhắc nhở: “Giao lưu kết nối giữa các thầy với nhau mới là chuyện tốt lớn nhất. Thầy Văn của ngươi chắc chắn sẽ đến.”
Tả Tiểu Đa chợt tỉnh ngộ, nói: “Vâng.”
“Buổi tối chuẩn bị thêm chút rượu và thức ăn, phỏng chừng bữa ăn tối nay không ít người.”
Bà Thạch nhắc nhở.
“Vâng.”
Tả Tiểu Đa gật đầu.
Sau đó chạy nhảy một mạch về phòng mình, gọi điện cho Văn Hành Thiên nói chuyện này.
Sau đó Tả Tiểu Đa phấn khởi xông ra cửa đi mua thức ăn.
Tuy trong nhẫn có không ít đồ ngon, nhưng Tả Tiểu Đa vẫn cảm thấy không đủ, đặc biệt là rau xanh không đủ tiêu chuẩn.
Tả Tiểu Đa đi một mạch đến Thương Thiên Nhất Phẩm.
Ừm, đến chỗ đó mua thức ăn đi!
Bây giờ người hai túi đầy tiền như hắn, đương nhiên có thể tùy tiện tiêu!
So với Tả Tiểu Đa hân hoan vui mừng, Văn Hành Thiên lại đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.
Cái tên Tần Phương Dương này, Văn Hành Thiên đã nghe đến tai đóng kén, từ miệng Tả Tiểu Đa, từ miệng Lý Thành Long, không biết nghe bao nhiêu lần.
Tần Phương Dương thấy chí ít có một điểm nên chắc chắn, không cần nghi ngờ.
Tuy mình vô cùng tự tin, mình dạy học sinh cũng tận tâm tận lực; Nhưng thậm chí địa vị Tần Phương Dương trong lòng Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long vẫn không dao động!
Mình mãi mãi không thể thay thế địa vị của Tần Phương Dương trong lòng hai thiên tài.
Nói câu khó nghe, nếu mình và Tần Phương Dương cùng gặp tử địa, Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long vẫn cứu Tần Phương Dương trước, không liên quan đến tu vi cao thấp, mà là tình nghĩa sâu sắc giữa đôi bên.
Chính là chuyện này khiến Văn Hành Thiên vẫn luôn rất hiếu kỳ.
Cuối cùng Tần Phương Dương này là người thế nào?
Sao sức hấp dẫn nhân cách lớn như vậy?
Cho nên hắn đã kiểm qua dữ liệu của Tần Phương Dương nhiều lần, chuyện rất nhỏ bé, phỏng chừng Tần Phương Dương không chắc sẽ nhớ, nhưng Văn Hành Thiên lại biết.
Càng kiểm càng bội phục, càng kiểm càng tiếc rõ ràng.
Một người đàn ông tuyệt đối, một người chồng tuyệt đối, một chiến sĩ tuyệt đối, một người chung tình tuyệt đối, một thầy giáo tốt tuyệt đối!
Một người thầy có thể vì học sinh hủy đi tân tận hỏa truyền của mình!
Nếu người thầy như thế này không có được chân tình của học sinh mới là chuyện lạ!
Bây giờ Tần Phương Dương đến, Văn Hành Thiên nghĩ ngợi nhiều hơn cả Tả Tiểu Đa.
Đây không phải là một lần kiểm tra đối với bản thân chứ?
Không phải là một lần khảo sát đối với Cao Võ Tiềm Long chứ?
Chuyện này, nếu nói nhỏ thì rất nhỏ, nhưng nếu nói lớn thì cũng rất lớn.
Nếu Tiềm Long không coi trọng thế nào, sau khi Tần Phương Dương đi, dù hai tên nhóc Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long không làm ra chuyện gì, chí ít cũng có khúc mắc trong lòng!
Văn Hành Thiên lập tức báo chuyện này cho Diệp Trường Thanh.
Diệp Trường Thanh cũng cảm thấy Cao Võ Tiềm Long tuyệt đối kém khí thế.
Thế là nói chuyện này cho Hạng Cuồng Nhân biết, Hạng Cuồng Nhân lại cảm thấy đây là một cơ hội, thẳng thắn bày tỏ, đến lúc đó dẫn Hạng Xung Hạng Băng tham dự.
Sau đó, hiệu phó Cao cũng biểu thị hắn sắp chuyển đi, công tác trong tay đã bàn giao xong xuôi, nếu có thể làm lớn mạnh thanh thế của Cao Võ Tiềm Long, việc đáng làm thì làm.
Bây giờ đã về đến Tiềm Long, tuy vẫn chưa hồi phục vị trí ban đầu nhưng cũng bắt đầu tham gia quản lý trường với hiệu phó Thành, buổi tiệc rượu này hắn muốn uống vài chung.
Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long cũng giúp rất nhiều chuyện nhà họ Thành, hiệu phó Thành có lòng muốn gặp mặt cảm ơn, sẵn tiện mượn cơ hội này muốn gặp mặt cảm cảm Tần Phương Dương, dù sao cũng là học sinh người ta dạy.
Mấy vị hiệu phó khác, trong đó có hiệu phó Vệ, hiệu phó Ngô, hiệu phó Lữ đều đã bãi chức vụ, bị tống giam, người trên Thượng Kinh đang đuổi sang đây, đợi người đến áp giải, ba vị này sẽ không đến.