Một vị hiệu phó khác, hiệu phó Lưu đã thương tật, bị Diệp Trường Thanh nghiêm lệnh: Phải đến!
Diệp Trường Thanh thấy hiệu phó Lưu mới là vinh quang của Cao Võ Tiềm Long! Liều mạng bảo vệ học sinh, cả đời thương tật!
Thể hiện rõ ràng tinh thần sở ký của Cao Võ Tiềm Long ta!
Tuy hiệu phó Lưu thương tật, nhưng nếu không đến, Diệp Trường Thanh cảm thấy lúc đối diện Tần Phương Dương người ta có hơi yếu thế: Người ta có thể vì học sinh hủy đi Thần Hồn tân tận hỏa truyền của mình, Tiềm Long ai có thể làm được?
Cha của Triển Tiểu Phi, hiệu phó Triển bày tỏ tiệc rượu này mình phải tham dự.
Còn có ba vị hiệu phó vẫn luôn không có cảm giác tồn tại, một vị quản lý hậu cần, một vị quản lý văn hóa lý luận, một vị quản lý ba nơi phụ trách sự vụ cũng nhận được thông báo của Diệp Trường Thanh.
Nhưng ba người này không có cảm giác tồn tại quen rồi, từ chối khéo, bày tỏ không đến dự cuộc vui.
“Bọn ta ở Tiềm Long dưỡng lão, đi chỉ mất mặt, nên không đi nữa.”
Diệp Trường Thanh bảo hiểu rồi.
Ba vị này đã một lòng một dạ dưỡng lão rồi, tuổi bọn họ cũng không nhỏ, tu vi cũng không tiến bộ, khoảng cách giới hạn tuổi thọ nhiều lắm cũng còn có mấy mươi năm, gần như không dục không cầu.
Triển Tiểu Phi bày tỏ ý nguyện một cách mãnh liệt, lần này ta phải đi, nhất định phải đi.
Nói sao thì Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long cũng do ta dẫn đến Cao Võ Tiềm Long, bữa tiệc rượu này, ta uống, không ai đi cũng đi.
Bị hiệu phó Triển mắng: Ông đây đi uống rồi ngươi cũng đi? Hai chúng ta ngồi cùng chỗ? Ngươi muốn ngang vai ngang vế với ông đây à?
Thầy Triển Tiểu Phi che mặt đi, vẫn không hề tình nguyện…
Nói tóm lại.
Người chuẩn bị tham gia tiệc rượu bên Cao Võ Tiềm Long rất nhiều, có Diệp Trường Thanh, Văn Hành Thiên, hiệu phó Lưu, hiệu phó Hạng, hiệu phó Thành, hiệu phó Triển, hiệu phó Cao… Còn có hai người là Hạng Xung và Hạng Băng.
Thêm Lý Thành Long và Tả Tiểu Đa.
Đương nhiên còn có một người tuyệt đối không thể không chú ý, chính là bà Thạch.
Nhưng bà Thạch không tính là người Diệp Trường Thanh mời, bà đã được liệt vào vị trí khách mời đầu tiên của Tả Tiểu Đa, vị này còn trước Văn Hành Thiên và Diệp Trường Thanh.
Hoàn toàn có thể nói, nếu người Cao Võ Tiềm Long trong tiệc rượu này đều sa lưới, Cao Võ Tiềm Long sẽ thất bại hoàn toàn, không thể nói về tương lai nữa!
Điều tan thành mây khói thê này cũng rất có khả năng.
Văn Hành Thiên và Diệp Trường Thanh đều đang sửa soạn bản thân, nhất là Văn Hành Thiên, như đối diện cường địch.
Tả Tiểu Đa mời rất ít khách.
Hắn vốn không rõ lần này Tần Phương Dương đến có ý gì; có thể sau khi biết suy nghĩ của hai bên, thầm cười trong lòng một tiếng, chuyện nhỏ làm lớn.
Nhưng mấy chuyện này, dù là Tần Phương Dương hay Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên cũng đều biết, vả lại đều vô cùng quan tâm, vô cùng chú ý!
Nói tóm lại chính là hai từ.
Mặt mũi!
Đứa nhỏ tốt ta nhọc lòng dạy dỗ được, đến chỗ các ngươi, các ngươi dạy hắn cho ta thế nào?
Hai đứa nhỏ này trong tay ta đều là phôi thiên tài tuyệt thế, dạy dỗ của ta không hề phụ tư chất của bọn họ chút nào.
Trong tay ta, bọn họ đã có đủ tư thái bay lên trời.
Bây giờ đến tay các ngươi thế nào rồi?
Cuối cùng năng lực đám giáo viên các người ra sao?
Ta có thể an tâm giao con cho các ngươi không?
Toàn bộ Cao Võ Tiềm Long đều bày sẵn trận chờ “địch”!
Lần gặp mặt này.
Cho dù Tần Phương Dương có tùy tiện nói một câu không hay, lộ ra một chút không hài lòng, Cao Võ Tiềm Long bên này đều sẽ cảm thấy mất mặt, cảm thấy đã làm mất thể diện của trường.
Bị giáo viên nhập môn của học sinh xem thường...
Tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy nóng mặt, không dễ chịu chút nào.
Thử hỏi làm sao mà đám người Diệp Trường Thanh có thể không thận trọng?
Nếu đổi thành hai học sinh khác, có lẽ sẽ không được xem trọng như vậy.
Nhưng Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long lại khác, đám người Diệp Trường Thanh tin chắc rằng, nếu như hai tên nhóc không quá đen đủi mà chết non giữa đường thì chỉ cần chúng lớn lên, chắc chắn chúng sẽ là nhân vật được đưa vào sách giáo khoa trong tương lai!
Hai tên nhóc này đúng chuẩn là ‘phôi thai’ của thần thoại bất hủ!
Đến lúc đó, mặc kệ là Tần Phương Dương, Hà Viên Nguyệt, hay là Diệp Trường Thanh, Văn Hành Thiên đều sẽ được ghi vào trong sử sách.
Điều này là có thể mong chờ.
Nhưng nếu trong sử sách lại ghi chép lại một đoạn lịch sử đen tối... Diệp Trường Thanh cảm thấy, cho dù đến lúc đó hắn chết rồi, hắn cũng sẽ chết không nhắm mắt.
Là hình tượng trong sử sách đấy!
Cho nên đây là chuyện lớn, chuyện động trời!
Mười một giờ sáng.
Dáng người cao thẳng của Tần Phương Dương xuất hiện ở cửa biệt thự.
Tả Tiểu Đa – người sớm đã chờ dài cổ, reo lên một tiếng rồi lao lên.
Chẳng mảy may để ý tới lời ‘mắng mỏ nghiêm khắc’ của Tần Phương Dương ‘Chẳng ra thể thống gì!’, trực tiếp lao lên ôm lấy hắn, vừa cười vừa nhảy.
“Ha ha ha ha... Thầy Tần, ngươi đi rồi, ta còn tưởng ngươi sẽ không quan tâm tới chúng ta nữa...”
Đầu tiên Tả Tiểu Đa cười lớn một tiếng, nhưng ngay sau đó hai mắt hắn đỏ hoe, lời nói sau đó rõ ràng là có hơi tủi thân.
Nhớ tới lúc trước Tần Phương Dương rời đi một cách dứt khoát, hắn lại cảm thấy xót xa trong lòng.
Một câu này đã khiến lòng Tần Phương Dương dậy sóng.
Không quan tâm các ngươi...
Sao có thể không quan tâm!
Đây là đứa nhỏ mà ta dồn bao tâm huyết vào, sao có thể nói không quan tâm là không quan tâm?
Ở bên ngoài thời gian dài như vậy, thứ không bỏ xuống được nhất, còn không phải là mấy tên nhóc các ngươi sao!
Nhất là chú khỉ nghịch ngợm trước mặt này đã bị mình đá như đá cầu khi còn ở Nhị Trung thành Phượng Hoàng.
Phút chốc hai mắt Tần Phương Dương cũng đỏ lên.
Khẽ xoa đầu Tả Tiểu Đa, nhẹ giọng nói: “Được rồi... Được rồi, chúng ta đi vào trước đi.”