Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1181 - Chương 1182: Gặp Lại Sau Bao Ngày Xa Cách.

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1182: Gặp lại sau bao ngày xa cách.

Vô số chuyện cũ ở trong lòng cứ thế ùa về, nhiều chuyện đã qua, đột nhiên lại liên tục hiện ra trong tâm trí.

Xuân phong đào lý khắp thiên hạ, vạn tái sử sách ngọc bút mài! (*).

(*) Tạm dịch: Reo niềm vui cho học trò khắp thiên hạ, sử sách ngàn năm còn viết mãi!

Đây là lời bình mà Tả Tiểu Đa dành cho Hà Viên Nguyệt.

Bây giờ...

Thiên Thiên...

Bọn nhỏ vẫn bình an.

Ngươi... Ngươi có nhìn thấy không?

Lý Thành Long cũng vì chuyện này mà sớm đã xin nghỉ để trở về, hắn cũng lao nhanh tới.

“Thầy Tần, hu hu hu...”

Phù Phù vui tới chảy nước mắt: “Gặp lại ngươi thật tốt...”

“Khóc cái gì mà khóc! Chẳng có tiền đồ gì cả!”

Tần Phương Dương nghiêm mặt, không hài lòng nói: “Đi vào đi vào.”

“Vâng ạ, vâng ạ.”

Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long một trái một phải, lôi kéo Tần Phương Dương đi vào bên trong biệt thự.

“Ta sớm đã pha loại trà mà ngươi thích uống nhất...”

Ba người biến mất ở cửa biệt thự.

Tại lối vào của sân nhỏ, trên mặt bà Thạch lộ ra một nụ cười hiếm hoi.

Nàng nhận ra Tần Phương Dương.

“Không ngờ Tần Phương Dương - một trong mười kẻ liều mạng nhất năm đó, lại được học sinh kính yêu như vậy, thật sự là rất khá.”

Đám người Diệp Trường Thanh không tới bây giờ, cũng là muốn để người ta có thời gian ở lại gặp mặt hàn huyên với học sinh.

Bây giờ mà tới sớm quá, sẽ chỉ lộ ra bên mình đang quá để ý...

Có chừng có mực như này,

Hiệu trưởng Diệp và những người khác vẫn là làm rất tốt.

...

“Tốt lắm, lại có thể ở trong biệt thự đơn lập.”

Tần Phương Dương rất kinh ngạc về điều này, hắn cũng không giấu diếm mà hỏi thẳng.

“Khà khà, thầy Tần, hôm nay ngươi ăn mặc đẹp thật!”

“Nói năng linh tinh.”

Cả người Tần Phương Dương không được tự nhiên khi bị Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long nhìn từ trên xuống dưới, thẹn quá hóa giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn! Làm sao? Làm giáo viên thì không thể ăn mặc đẹp à?”

“Thật không phải như vậy... Chủ yếu là hôm nay thầy Tần, ngươi đúng chuẩn là một ‘trung niên mỹ nam tử’, anh tuấn đẹp trai trước nay chưa từng có!”

Lại còn ăn mặc ‘trang trọng’ trước nay chưa từng có.

Cho dù là năm đó, khi mà Tần Phương Dương còn làm giáo viên, hắn cũng không ăn mặc trang trọng như vậy, trước nay chưa từng ăn mặc như vậy.

Đầu tóc được chải chuốt gọn gàng, mặt mũi sạch sẽ, tiếp đến là áo sơ mi trắng như tuyết ở bên trong, mặt trên vẫn còn nếp gấp vừa mới mở ra, lại phối với một thân lễ phục màu xanh, dưới chân là một đôi giày da cao cấp mới tinh màu đen sáng bóng, gần như có thể dùng để soi gương.

Tất cả mọi thứ đều lộ ra sự nghiêm túc của Tần Phương Dương.

Hơn nữa... Hơn nữa...

“Tiếng cười khúc khích...”

“Tiếng cười khúc khích...”

Hai người Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long hít hít mũi, vây quanh Tần Phương Dương ngửi lấy ngửi để; ngay khi hai người nhìn thấy Tần Phương Dương, cả hai đều đã ngửi thấy một mùi hương như có như không...

Rõ ràng là Tần Phương Dương đã xịt nước hoa, uhm, hẳn là nước hoa chuyên dùng cho nam!

“Thầy Tần xịt nước hoa cũng đẳng cấp như vậy.”

Lý Thành Long tán thưởng: “Đàn ông xịt nước hoa, chính là phải ‘như có như không’ như vậy mới tốt, xịt ít một chút thì không có tác dụng gì, xịt nhiều một chút thì hơi tầm thường... Quả nhiên là thầy Tần có nghiên cứu, có phẩm vị!”

“Tránh sang một bên! Hai tên nhóc các ngươi thì biết cái gì là phẩm vị đàn ông!”

Tần Phương Dương bị nói tới đỏ cả mặt, một chưởng đã đánh Lý Thành Long bay ra ba mét.

Lúc này thầy Tần thật sự là có hơi ngại ngùng.

Mẹ nó, chẳng phải là ông đây vì mặt mũi của hai ngươi nên mới ăn mặc trang trọng, nghiêm chỉnh như vậy à?!

Lần trước ông đây ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, chỉ sợ phải ngược dòng thời gian quay về mấy chục năm trước, khi ông đây còn ở cùng Thiên Thiên!

Náo loạn một hồi, ba người mới ngồi xuống uống trà.

Phượng thành nhất biệt tuế nguyệt đa

Các tự hồng trần các tiêu ma

Kim nhật tương phùng quân vô dạng

Thả tương tiền trần tế tế thuyết.

Tạm dịch:

Phượng thành từ biệt đã nhiều năm,

Mỗi người mài giũa ở một nơi,

Hôm nay gặp lại thầy vẫn khỏe,

Nên trò kể lại chuyện trước kia.

Tần Phương Dương lộ ra vẻ mặt tươi cười hiếm có, lẳng lặng lắng nghe Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long ngươi nói một đoạn, ta nói một đoạn, hai người tranh nhau nói, nói từ sau khi ly biệt cho tới khi gặp lại.

Bắt đầu nói từ Long Hổ Bảng ở Trung Nguyên khi đó, kể rồi kể, chuyện lớn chuyện nhỏ đều nói tới.

Giờ phút này, Tần Phương Dương đóng vai một người nghe ‘đạt tiêu chuẩn nhất’, luôn miệng hỏi một câu, sau đó thế nào? Nhằm giúp hai người duy trì câu chuyện.

Bắt đầu nói từ mười một giờ mười tới mười hai giờ, sau đó ba người ăn qua loa, uhm, thật ra bọn họ vẫn tiếp tục nói chuyện, chỉ là vừa ăn vừa nói mà thôi, ăn xong lại nói tiếp, mãi cho đến một rưỡi chiều, lúc này mới xem như là đã nói tới hồi kết.

Tần Phương Dương vẫn mỉm cười lắng nghe, nghe hai tên nhóc này ‘nổ’ tứ tung, nổ banh trời cũng không vạch trần.

Lý Thành Long miễn cưỡng lên lớp.

Lý do là ngay khi Tần Phương Dương nghe tới hồi kết, hắn cười ha ha rồi nói một câu.

“Tiểu Đa, lát nữa ta tìm ngươi nói chút chuyện.”

Lý Thành Long luôn là người thông minh, hiểu chuyện.

Lần này Thầy Tần tới chắc chắn là có chuyện quan trọng khác, nếu không nói trước mặt mình, vậy thì, bản thân cũng đừng đi hỏi.

Nhìn Lý Thành Long đi rồi, Tả Tiểu Đa khẽ thở dài, nói: “Thật ra việc này cũng không cần giấu Phù Phù, chỉ là, lợi ích trong đó quá lớn, nếu không cần thiết, ta cũng không muốn liên lụy đến hắn.”

Tần Phương Dương nói một cách rõ ràng: “Suy nghĩ này của ngươi rất đúng. Người trẻ tuổi, thường sẵn sàng chia sẻ mọi bí mật với bạn bè; thậm chí còn cho rằng, có chuyện gì mà giấu huynh đệ, thì sẽ hổ thẹn ở trong lòng.”

“Nhưng mà ta phải nói cho ngươi biết là... Sự nghĩa khí của người trẻ tuổi không đáng tin, hơn nữa người trẻ tuổi còn quá hăng hái, quá sốc nổi; nhất là khi liên quan tới lợi ích lớn, rất dễ mất đi cái ‘tâm’ thường ngày.”

“Cho nên... Trước khi cùng trải qua sinh tử, trước khi tình bạn từ hai phía được sinh tử và lợi ích nghiệm chứng, thì đừng chia sẻ mọi bí mật với nhau, nếu chia sẻ vậy thì một khi bên kia phản bội, đó sẽ là nỗi đau cả đời của ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment