Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1182 - Chương 1183: Gặp Lại Sau Bao Ngày Xa Cách. (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1183: Gặp lại sau bao ngày xa cách. (2)

Ánh mắt của Tần Phương Dương tràn ngập sự đau khổ khi nhớ lại chuyện xưa.

Khi trước mình, Thiên Thiên và ba bạn học nữa cùng ra ngoài, khi ấy chẳng phải bọn họ vẫn còn trẻ và đều coi nhau như huynh đệ, bạn bè sao?

Nhưng khi đứng trước lợi ích to lớn, những thanh niên ngây ngô khi đó, cuối cùng cũng không khống chế được!

“Có quá nhiều chuyện hối hận trong đời, đều là vì quá dễ dàng tin tưởng.”

Tần Phương Dương thở dài: “Tiểu Đa, ta nói với ngươi câu này, ngươi phải nhớ kỹ.”

Tả Tiểu Đa cung kính nói: “Thầy nói đi ạ.”

“Có đôi khi... Sự giấu diếm ‘thích hợp’, không phải là có lỗi với bạn bè, mà là để không mất bạn bè. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình mà người khác không thể biết được, đó mới là đời người bình thường, là quan hệ bạn bè bình thường.”

Tả Tiểu Đa trầm ngâm sau khi nghe xong.

Những lời này, khiến hắn thật sự suy nghĩ rất lâu.

Tần Phương Dương thản nhiên cười, nói: “Ta biết quan hệ của các ngươi rất tốt, rất thân thiết, như thế thì, ngươi có bí mật nào mà quyết không thể bị đám người Lý Thành Long và Long Vũ Sinh biết không?”

Tả Tiểu Đa ngẩn người, nói: “Có ạ!”

Tần Phương Dương hỏi tiếp: “Bọn họ có bí mật nào mà không thể nói cho ngươi biết không?”

Tả Tiểu Đa lại sửng sốt, nói: “Tất nhiên là có.”

Tần Phương Dương hỏi một cách đầy ẩn ý: “Vậy tình cảm của các ngươi có tốt không?”

Tả Tiểu Đa hiểu rồi, đáp: “Tốt ạ!”

Tần Phương Dương vỗ vai hắn: “Cho nên đây mới là điều bình thường!”

Tả Tiểu Đa chậm rãi gật đầu.

Lần nói chuyện này, khiến hắn chấn động lớn.

Bởi vì vừa rồi, Tả Tiểu Đa cảm thấy, để Lý Thành Long rời đi, hắn cứ vậy mà nói chuyện với thầy Tần, phải chăng là hơi có lỗi với huynh đệ?

Kiểu suy nghĩ này thật sự khiến hắn cảm thấy khó chịu ở trong lòng.

Và dễ nhận thấy là Tần Phương Dương nhìn ra điều ấy, cho nên mới cố ý nói ra những lời này, xua tan cảm xúc tiêu cực trong lòng hắn.

Bởi vì Tần Phương Dương biết, đứa nhỏ ở độ tuổi này rất dễ đả kích chính mình, chúng dễ nảy sinh ý nghĩ trong đầu rằng: “Ta làm như vậy, phải chăng là quá có lỗi với huynh đệ của mình?”

Mà một khi ý nghĩ này nảy sinh, sẽ không thể ngăn lại được.

Nhất là khi huynh đệ tỏ ra không hài lòng vào một thời điểm nào đó, sẽ nảy sinh ý nghĩ: “Bù đắp cho những chuyện trước đây”.

Một khi nảy sinh ý nghĩ này, thường thường sẽ làm như vậy: Huynh đệ ngươi biết không, chuyện lần trước đó, ta không cho ngươi biết, ta bla bla...

Sau khi nói xong tâm trạng thoải mái, tự cho là mình đã mở lòng với huynh đệ rồi.

Nhưng lại không ngờ tới, đây hoàn toàn là loại hành vi vô cùng ngây thơ, vì thường thì sau khi làm như vậy, ngược lại sẽ mất đi người bạn này, và tình bạn tích lũy trước kia cũng khó mà tiếp tục.

Hơn nữa tất cả bí mật, đều không thể giữ được nữa.

Người trẻ tuổi lần đầu trải nghiệm giang hồ, thiếu kinh nghiệm, thiếu sự trải đời tối thiểu, cũng chưa trải qua bao nhiêu khảo nghiệm, dĩ nhiên tình bạn lúc này là đẹp nhất, ở trạng thái trong sáng nhất, nhưng đây cũng là trạng thái khó tin nhất, và là trạng thái nguy hiểm nhất!

Tần Phương Dương cảm thấy bản thân cần phải dạy cho bọn họ một bài học.

Nhìn thấy dáng vẻ chợt nhận ra của Tả Tiểu Đa sau khi suy nghĩ, Tần Phương Dương không nhịn được mà nở nụ cười nhẹ nhàng.

Nếu như tất cả người trẻ tuổi trên thế giới này đều có thể hiểu được đạo lý này, vậy thì bi kịch của ta và Thiên Thiên năm đó, có lẽ sẽ không xảy ra nữa!

“Vậy thì bây giờ ngươi có thể nói rồi, rốt cuộc là chuyện gì mà ngươi vẫn chưa quyết định được.”

Tần Phương Dương cười ha ha, nói.

“Chuyện là như thế này.”

Tả Tiểu Đa nói: “Ta vô tình có được một vài thứ, số lượng rất lớn. Những thứ này cực kỳ có lợi cho việc tu luyện của võ giả. Nhưng ta vẫn chưa quyết định được, phải xử lý những thứ này như thế nào.”

Nói xong, Tả Tiểu Đa lôi ra một tảng lớn thịt, nói: “Thầy Tần, đây là ta ‘biếu’ ngươi.”

Tần Phương Dương là chuyên gia võ học, bất kể là tu vi, kinh nghiệm hay sự từng trải cũng đều như thế. Tuy hắn chỉ vừa mới thăng lên cảnh giới Ngự Thần, nhưng bản thân hắn đã trải qua trăm trận đánh, tầm nhìn và kinh nghiệm của hắn hơn xa tu giả Ngự Thần bình thường, tay vừa mới chạm vào miếng thịt yêu thú cấp vương này, lập tức hắn cảm nhận được linh khí tinh thuần mạnh mẽ ở bên trong như thể sắp nổ tung.

Nhất thời kinh ngạc, suýt nữa nhảy dựng lên!

“Thứ này... Quá quý giá!”

Mặt Tần Phương Dương biến sắc, miếng thịt lớn vừa qua tay hắn, khoảng một trăm kg.

Làm sao mà hắn có thể ‘hưởng thụ’ nổi?

Tùy tiện nhận đồ biếu đắt tiền như vậy, là đã vượt quá phạm trù tình nghĩa thầy trò rồi!

Tên nhóc Tả Tiểu Đa này mới có tu vi gì?

Sao hắn có thể kiếm được thứ cao cấp như này?

“Thầy Tần, ta phải nói một cách nghiêm túc rõ ràng rằng, thứ này... Ta có hàng chục nghìn kg.”

“Hàng chục nghìn kg!” Tần Phương Dương trợn mắt há miệng.

“May mắn... Khụ khụ, là người khác giết nhưng người đó không cần nên ta ‘nhặt’ được món hời...” Tả Tiểu Đa cười khà khà, nhìn quanh rồi lén lút nói.

“Nhặt được món hời...”

Tần Phương Dương thở dài.

Vậy mà ngươi cũng dám nhặt món hời này...

Xem ra người này có quen biết với ngươi, hơn nữa giao tình không tầm thường, phải không?

Nếu là người xa lạ... Ngươi thử nhặt món hời này xem?

Ngươi có tin là người ta sẽ tiện thể ‘nhặt’ luôn cả cái mạng nhỏ của ngươi không!

Có điều tên nhóc này thật sự rất may mắn.

Chỉ nghe Tả Tiểu Đa buồn rầu nói: “Sở dĩ cho ngươi chỗ thịt này, thật ra là vì... Một người ăn trên năm mươi kg, hoặc sau khi ăn thêm vài lần nữa, cơ thể sẽ quen dần, có thể sinh ra tính kháng cự, không thể gia tăng tu vi được nữa.”

“Nếu không, ta thật sự là muốn ‘biếu’ ngươi mấy nghìn kg.” Tả Tiểu Đa cười toe toét. Hắn cảm thấy bản thân ‘biếu’ hơi ít.

Bình Luận (0)
Comment