Tiểu Đa nhìn thấy khóe miệng Tần Phương Dương đang giật liên tục.
Ngươi đây là... Đang xem ta là người chuyển phát nhanh sao?
Tên nhóc này, lần này hào phóng như vậy, thật sự là đã không phụ lại sự khổ tâm của mọi người. Dù chỉ là một phần quà báo đáp ơn nghĩa như này, cũng đáng để mình vui mừng.
Nhất là hắn còn nhớ tới những người đã hy sinh trong Phượng Mạch xung hồn khi đó, còn có thể nhớ tới và dành sự đền đáp cho người nhà của bọn họ... Điều này khiến Tần Phương Dương cảm thấy có một luồng nhiệt nóng bỏng đang cuộn trào trong lòng.
Bởi vì, đây là lương tâm!
Ngoài ra Tần Phương Dương còn cảm thấy không biết phải làm sao, bản thân hắn rời khỏi đó, thành phố – nơi Thiên Thiên đã sống cả đời ở đó… Chính là vì không muốn khó chịu do tức cảnh sinh tình.
Gần như mỗi một chỗ, đều có dấu chân của Thiên Thiên, đều có hơi thở của nàng...
Nhưng tên nhóc này lại cố tình nhờ mình làm người chuyển phát nhanh – mà mình lại không thể từ chối...
Đây không phải là đang ép buộc sao?
Tuy rằng nhìn bề ngoài thì đây chỉ là năm trăm kg thịt nhưng thật ra là đã đặt tiền đồ võ đạo của những người đó vào trong tay mình!
Như này thật đúng là... Không đi không được!
Tần Phương Dương đành thở dài.
Tả Tiểu Đa lén lút nhìn vẻ mặt của Tần Phương Dương, sau khi thấy hắn đã đồng ý, rõ ràng lại đảo mắt, lại lôi ra hai trăm năm mươi kg thịt, nói: “Thầy Tần, nếu thầy đã nhận lời đi chuyến này, rõ ràng là... Một khách không phiền hai chủ; một trăm kg thịt này là gửi cho Tiểu Niệm, hiện tại nàng đang ở Cửu Trùng Thiên Các của Thượng Kinh... Lát nữa ta sẽ đưa số điện thoại của nàng cho ngươi...”
“Khụ khụ, nếu ngươi đi Thượng Kinh, thế thì Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú đều ở Thượng Kinh, một trăm kg này cho hai người bọn họ... Tu vi của hai người bọn họ, có lẽ mỗi người năm mươi kg là tới đỉnh rồi, còn có thể thừa không ít, coi như là một bữa ăn ngon hiếm có vậy. Nếu như cho nhiều hơn, ta sợ hai kẻ không có tiền đồ đó sẽ cố chống đỡ... Ngươi biết không, hai tên ngốc đó ngay cả nước tắm cũng uống...”
Tần Phương Dương nhận chỗ thịt đó với vẻ mặt cạn lời, còn chưa kịp thở dài.
Chỉ nghe Tả Tiểu Đa nói: “Còn có Lý Trường Minh ở Cao Võ Long Hồn, còn cả Dư Mạc Ngôn... Thầy Tần, dù sao ngươi cũng không có chuyện gì, còn không phải là đều sẽ tới thăm bọn ta sao, cũng không thể bên trọng bên khinh, tiện đường thì qua đó nhìn xem, cũng là một công đôi việc. Phải nói là bây giờ ngươi không đi làm nữa, mà đi du lịch khắp thế giới, chẳng phải là tới đâu du lịch cũng là du lịch à, nhân tiện tiện đường... Mỗi người năm mươi kg.”
Tần Phương Dương nổi hắc tuyến đầy đầu, cộng thêm vào đó là sự hạn hán lời dạt dào.
Hắn tự tính một lượt rồi chán nản nói: “Hồ Nhược Vân và những người khác ở thành Phượng Hoàng, Long Vũ Sinh ở Thượng Kinh, Tôn Bái Tương ở Nhật Nguyệt Quan, Mục Yên Yên ở Côn Lôn Đạo Môn, Khâu Vân Thượng ở Tự Tại Đạo Môn, Dư Mạc Ngôn ở Quan Đông, Lý Trường Minh ở Long Hồn... Bạn học Tả Tiểu Đa; đại lục Tinh Hồn lớn thế nào, ngươi sắp xếp công việc cho ta nhiều thế ấy, ngươi định để ta chu du khắp đại lục à...”
Tả Tiểu Đa thận trọng nói: “Nếu không ta cho ngươi... Lộ phí? Hiện tại kinh tế của ta rất dư dả, trong tay có cả hai núi vàng!”
“Xéo đi!”
Tần Phương Dương tức giận mắng một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Tính toán hành trình tiếp theo, lại không nhịn được mà thở dài.
Dựa theo tuyến đường đi vẽ một vòng trên bản đồ, đánh dấu các điểm một chút, vừa vặn tạo thành một vòng tròn.
Thật cmn tròn, quả thật còn tròn hơn cả dùng compa vẽ ra!
Hơn nữa, những nhân vật mà mình cố gắng né tránh, tên nhóc này lại không bỏ sót một ai, tất cả đều được ‘vẽ ra’ hết!
Đi hết một vòng này, về cơ bản là gần một tháng cũng không xong được việc!
“Được thôi.”
Tần Phương Dương thở dài.
Ông đây đúng là số khổ.
Tới thăm học sinh của mình, sau đó lại bị học sinh của mình sắp xếp làm công việc chuyển phát nhanh với lộ trình hàng triệu km.
Như này thật sự là phải chuyển phát nhanh.
Bởi vì, cho dù có nhẫn không gian, cho dù là thịt của yêu thú cấp vương, nếu để quá lâu, chắc chắn hiệu cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
Tần Phương Dương đã đoán ra hắn phải liều mạng trong một tháng tới.
“Ta đúng là đã mắc nợ ngươi!”
‘Cốc, cốc, cốc’ Tần Phương Dương gõ ba cái liên tiếp vào đầu Tả Tiểu Đa, bằng mắt thường có thể nhìn thấy ba cái bánh bao lồi lên!
Đặc biệt bắt mắt trên cái đầu trọc lốc, giống như ba cái sừng rồng!
Tả Tiểu Đa suýt nữa là trào nước trào.
Rất đau!
“Bây giờ ta đã biết khổ não của ngươi nằm ở đâu rồi.”
Vẻ mặt của Tần Phương Dương trở nên nghiêm trọng, nói: “Hàng chục nghìn kg thịt mà ngươi có trong tay, có thể khiến võ giả tăng cấp; ít nhất có thể khiến võ giả ở những cấp độ thấp, ngay lập tức tăng lên rất nhiều cấp, một mình ngươi dùng không hết, nhưng quá trình xử lý tiếp theo lại trở thành vấn đề khó.”
“Cho dù cộng thêm cả người thân của ngươi vào cùng tiêu hao, vẫn không thể tiêu hao hết số lượng nhiều như vậy.”
“Nếu không xuất đi, có giữ lại trong tay mình thì cũng lãng phí. Nhưng nếu xuất đi không công, ngươi lại không nỡ. Uhm, có lẽ không nên nói là ‘không nỡ’, mà phải nói là... Cảm thấy thiệt... Đúng không?”
Tả Tiểu Đa cúi đầu, nói: “Đúng ạ, ngươi nói xem loại suy nghĩ này của ta có phải là rất ích kỷ không?...”
“Không ích kỷ, không ích kỷ một chút nào!”
Tần Phương Dương sửa lại, nói: “Đây là ý nghĩ mà bất kỳ người bình thường nào cũng có, Tả Tiểu Đa ngươi cũng không phải chúa cứu thế, ngươi không phải là hoàng đế cũng không phải là thái tử, ngươi không phải Thiên Vương lại càng không phải là nguyên soái, ngươi không phải là giáo viên cũng không phải là hiệu trưởng... Ngươi chỉ là một cá nhân, trên người ngươi không có nhiều trách nhiệm phải gánh vác như vậy.”
“Cho nên ngươi có thể nghĩ như vậy, cũng là điều hết sức bình thường!”
Tần Phương Dương nói một cách chắc chắn: “Ngươi hiểu không? Ngươi có thể phiền não như vậy, đã chứng minh chúng ta không uổng công dạy dỗ một học sinh như ngươi. Bởi vì ngươi hoàn toàn không có nghĩa vụ, phải lấy mấy thứ như này ra.”
“Cho dù là người khác phải trả giá để đổi với ngươi, ngươi cũng không có bất kỳ lý do gì để phải làm như vậy!”
“Đây không phải là ích kỷ, mà bởi vì, ngươi không ở một vị trí nhất định nào, nên cũng chẳng có trách nhiệm nào bắt buộc ngươi phải gánh vác.”