Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1185 - Chương 1186: Tâm Này Không Khuyết, Đời Này Không Nợ, Đó Là Con Đường Bằng Phẳng!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1186: Tâm này không khuyết, đời này không nợ, đó là con đường bằng phẳng!

“Những người thánh mẫu lởm đều hy vọng người khác hiến toàn bộ gia sản để giúp người nghèo; nhưng bản thân bọn họ lại không bỏ ra một cắc nào.”

“Cho nên bọn họ cũng không xứng đáng có được tài phú. Bọn họ chỉ cần nhìn thấy tài phú của người khác mà chảy nước miếng và nói lời oán trách là đủ rồi.”

Tần Phương Dương cười khà khà.

“Hiện tại ngươi có hàng chục nghìn kg linh nhục... Không cam lòng quyên góp, nhưng để lại thì lãng phí, thế thì thật đáng tiếc, trong trường hợp này... Trái lại ngươi cũng có thể chọn lựa chọn những con đường sau đây.”

Tần Phương Dương cân nhắc.

“Một trong những lựa chọn là... Dùng để phát triển thành viên tổ chức của mình... Uhm, nói cách khác, hiện tại trong Cao Võ Tiềm Long, ngươi cảm thấy người nào sẽ là thành viên tổ chức trong tương lai, hoặc là đồng chí trong tương lai, ngươi sẽ đầu tư theo quy mô nhỏ.”

“Đây cũng không phải là tặng miễn phí, mà muốn bọn họ dùng thứ gì đó hoặc là tài phú tới đổi, nhưng đây vẫn là một phần ân huệ rất lớn. Ta tin rằng điều này rất có lợi đối với bản thân ngươi, về phần lựa chọn thế nào, giao dịch ra sao, vẫn phải do bản thân ngươi cân nhắc, ta sẽ không lắm lời.”

Tả Tiểu Đa im lặng suy nghĩ.

“Một lựa chọn khác chính là, có thể xuất ra một phần, cấp cho các quân nhân ở Nhật Nguyệt Quan, nhưng thành thật mà nói, những người ở Nhật Nguyệt Quan đó, thật ra cũng không thiếu thứ này. Về cơ bản thì thứ này vô dụng đối với bọn họ; cho nên sự lựa chọn này là không cần thiết lắm. Sở dĩ ta đưa ra lựa chọn này cho ngươi, chủ yếu là vì ngươi có mối quan hệ đặc biệt với bộ trưởng Nam, chuyện này có thể được triển khai thông qua hắn, cũng sẽ không có hậu hoạn nào đối với bản thân ngươi.

“Còn có sự lựa chọn thứ ba là, tìm hiệu trưởng của các ngươi ở Cao Võ Tiềm Long, lấy danh nghĩa trường học, để triển khai thực hiện chuyện này, dùng loại thịt này thưởng cho những học sinh có thành tích xuất sắc.”

“Nhưng mà trường học phải dành cho ngươi một khoản đền bù nhất định. Bất kể là về tài phú, về địa vị hay là danh dự, chắc chắn đều phải có, việc này là cần thiết, tuyệt đối không được tặng miễn phí.”

Tả Tiểu Đa yên lặng lắng nghe, một lúc lâu sau cũng không đáp lại.

Trong lòng hắn lúc này, có chút mê loạn.

Đúng vậy, Tả Tiểu Đa chưa bao giờ là một người vĩ đại, càng không phải là một người vô tư.

Năm mươi nghìn kg linh nhục có thể gia tăng tu vi, hơn nữa đó còn là loại thịt của tinh thú cấp vương hiếm có khó tìm, mà bản thân tài phú là thật, không cần biết nó đến như thế nào, nhưng hiện tại, nó là vật phẩm thuộc sở hữu của Tả Tiểu Đa, đó là điều không thể nghi ngờ, không thể phủ nhận.

Lấy ra, đương nhiên là nhiều người được lợi, đây là sự thật!

Nhưng mà, dựa vào cái gì mà ta phải lấy ra?

Nếu ta là nguyên soái, các tướng sĩ chiến đấu cho ta, đương nhiên ta có thể lấy ra. Nếu ta là tướng quân, các huynh đệ theo giúp ta, cùng ta kiến công lập nghiệp, nghĩ về tình đồng chí, ta cũng có thể xuất ra; nếu ta là hoàng đế, vì để các tướng sĩ bảo vệ quốc gia củng cố giang sơn xã tắc, ta cũng rất sẵn lòng xuất ra.

Nhưng mà ta không phải, ta chẳng có thân phận gì.

Ta chỉ là một học sinh của Cao Võ Tiềm Long mà thôi.

Vậy thì... Ta lấy ra, cũng chỉ là vì khiến người ta nói một câu: Đứa trẻ tốt!

Ta cảm thấy, câu nói ‘đứa trẻ tốt’ này rất ‘đắt’, đồng thời cũng rất rẻ!

Đúng vậy, tâm lý tính cách của Tả Tiểu Đa chính là như vậy.

Nhưng mà lý trí lại nói cho hắn biết, có giữ lại trong tay, dù thế nào thì bản thân hắn cũng không thể tiêu hao nhiều tài nguyên chất lượng tốt như vậy được!

Như vậy kết quả cuối cùng sẽ chỉ có thể là khiến hầu hết số thịt đó bị hỏng một cách vô ích, bị hỏng một cách uổng phí!

Những lời mà Tần Phương Dương nói, Tả Tiểu Đa đều hiểu.

Nhưng mà, trong lòng luôn có một chút mâu thuẫn, một chút miễn cưỡng.

Thành viên tổ chức... Ta có thành viên tổ chức gì?

Chẳng lẽ nói ta muốn dùng thứ này đi dụ dỗ bạn học? Chỉ cần ngươi trở thành thủ hạ của ta, ta sẽ cho ngươi để ngươi gia tăng công lực, gia tăng tu vi?

Tả Tiểu Đa tự hỏi mình chuyện như vậy, hắn thấy bản thân hắn vẫn không làm được.

Tần Phương Dương thấy Tả Tiểu Đa do dự, trong mắt vừa có sự thích thú xen lẫn sự buồn cười, lại vừa tràn đầy sự xúc động.

Đúng vậy, con người đều là từ bước này rồi từ từ đi tới; từ lúc còn trẻ, còn là học sinh tới lúc trưởng thành, tốt nghiệp, tới lúc bước chân vào xã hội, vào giang hồ, vào tiền tuyến, mỗi một bước mỗi một giai đoạn, đều sẽ có cảm ngộ trước mắt, cảm ngộ đối với năm tháng đối với đời người.

Nhưng mà, lứa tuổi học sinh, vẫn luôn là lứa tuổi trong sáng, cũng là nền tảng cho mọi thứ.

Ở lứa tuổi này, ngươi trả giá càng nhiều thì trong tương lai, ngươi đoạt được cũng càng nhiều.

Mặc kệ là tài phú, tài nguyên, hay là sự nỗ lực, tất cả đều là như thế.

Hắn biết Tả Tiểu Đa đang mâu thuẫn cái gì, hắn cũng có vô số lý do, có thể dùng để thuyết phục Tiểu Đa.

Nhưng hắn suy nghĩ hồi lâu, lại nghĩ đến một lý do rất bình thường, rất đơn giản.

“Thành viên tổ chức, không có nghĩa là thuộc hạ. Việc này, ngươi phải hiểu rõ.”

Tần Phương Dương đặt tay lên vai Tả Tiểu Đa, nhẹ giọng nói: “Thành viên tổ chức... Chính là đoàn đội có thể giúp đỡ ngươi, cùng ngươi bắt đầu sự nghiệp, cùng ngươi lang bạt khắp thế giới, cùng vào sinh ra tử với ngươi, cùng ngươi đối mặt với nguy hiểm, đối mặt với cám dỗ.”

“Vốn dĩ ta muốn nói là huynh đệ, nhưng các ngươi bây giờ, còn cách hai chữ ‘huynh đệ’ này quá xa, cho nên ta chỉ có thể nói là ‘đoàn đội’.”

“Việc này, ngươi có hiểu không?”

Ánh mắt của Tả Tiểu Đa có chút bối rối, rồi dần trở nên sáng rõ, cắn môi nói: “Vâng, ta hiểu ạ.”

“Uhm, làm rõ chuyện này rồi, vậy thì chúng ta lại nói tới tài nguyên là gì?”

Tần Phương Dương có phần tận tình khuyên bảo, nhưng thật ra là lên mặt dạy đời rất lâu.

“Tài nguyên, tài nguyên là gì? Ngươi cho rằng, chỉ có năm mươi nghìn kg thịt này mới là tài nguyên sao? Hoặc là, chỉ có đan dược, thiên tài địa bảo, Tinh Hồn Ngọc... Mới có thể xem là tài nguyên sao?”

Tần Phương Dương nhẹ giọng nói: “Sai! Sai hoàn toàn! Mặc kệ là võ đạo, thương đạo, hay là chính đạo... Tài nguyên quan trọng nhất, vĩnh viễn đều là nhân mạch!”

Bình Luận (0)
Comment