“Nhân mạch?!” Tả Tiểu Đa chậm rãi nhớ kỹ, hai mắt sáng lên.
“Ngươi cho rằng xuất ra miễn phí, là tặng không cho người, nhưng trên thế giới này, có mấy người thật sự là kẻ ngốc? Không nhìn thấy lợi ích ở phương diện này? Đều có thể yên tâm thoải mái dùng, hoàn toàn không có gánh nặng trách nhiệm sao?”
Tần Phương Dương vỗ vai Tiểu Đa: “Con đường võ đạo, ân oán rõ ràng, dựa vào nhân quả! Có được, ắt có báo! Đây là con đường thấu hiểu suy nghĩ và sự an lạc trong tâm hồn ở mức thấp nhất.”
“Càng đi xa, tu vi càng cao, càng không nợ nhân quả của người, nhân quả dù nhỏ cũng là chướng ngại!
“Cho nên, ngươi tặng bọn họ số thịt mà ngươi không cần, bây giờ nhìn thì như là tặng không; nhưng lại có thể thu được nhân quả của cường giả trong tương lai, có đếm cũng không đếm hết được.”
“Như này, có đáng không?”
“Còn về những kẻ vong ân phụ nghĩa kia, đã định sẵn là không thể đi xa được! Dành chỗ tốt cho những kẻ đó... Coi như là cho chó ăn, cũng có sao đâu? Dù sao... Thịt của ngươi, tới thời điểm cuối cùng cũng sẽ vô dụng, chỉ e có lấy ra cho chó ăn, chó cũng không thèm, cái gọi là đầu tư luôn có cả lãi và lỗ, đúng chứ?”
“Tại sao người có lòng dạ hẹp hòi vong ân phụ nghĩa không thể đi xa? Bởi vì... Trên đầu có trời, trong lòng có tâm. Trên con đường võ đạo, chướng ngại đầu tiên là tâm ma. Đan Nguyên, Anh Biến, Hóa Vân, Ngự Thần, Quy Huyền... Có lẽ đều không quá nghiêm trọng, nhưng một khi tới được Phi Thiên cảnh, hầu hết võ giả đều không thể bước qua Lạch Trời!”
“Bởi vì tâm ma! Bởi vì đời này đã mắc nợ quá nhiều! Chỉ có siêu thoát hồng trần, mới có thể nói tới Phi Thiên! Nhưng ngươi nợ nhân quả nhiều như vậy, có thể siêu thoát sao? Có thể Phi Thiên sao?
“Hàng năm đều có vô số cường giả, vội vã đi đi về về từ trời nam cho tới đất bắc, để để báo đáp nhân quả trước kia, ngươi nói xem là tại sao? Ngoài miệng nói là cầu sự an tâm, nhưng thật ra là cầu trên đường Phi Thiên không bị tâm ma quấy rối!”
“Tại sao luôn có một số cường giả, trước bước cuối cùng của Phi Thiên, lại lựa chọn che giấu toàn bộ tu vi, trà trộn hồng trần, hóa làm người bình thường, đi rèn luyện đi lấy kinh nghiệm? Không có gì khác thì chính là vì bọn họ thiếu tâm cảnh!”
“Trên đại lục, một trăm cường giả Quy Huyền, đều dừng lại ở cửa Phi Thiên, vậy thì nhiều nhất có thể vượt qua một kiếp này... Nhiều nhất cũng chỉ có một hai người! Những người khác đều dừng ở trước cửa này mấy trăm năm mấy nghìn năm, thậm chí là mãi cho tới lúc chết, vẫn không qua được cửa ải cuối cùng này!”
“Lý do thứ nhất, đó là nợ quá nhiều, không thể trả hết!”
“Ngươi có hiểu không?”
Tần Phương Dương nhìn ánh mắt từ bối rối tới sáng rõ của Tả Tiểu Đa, không khỏi mỉm cười.
“Hiểu ạ.”
“Tu hành viên mãn, đừng để thiếu tâm cảnh, cái gọi là đừng ‘dính’ nhân quả, từ trước đến nay đều không phải chỉ là nói suông.”
Tần Phương Dương nhẹ nhàng xoa đầu Tả Tiểu Đa, trầm giọng nói: “Mặt khác, điều này cũng là vì bản thân ngươi... Nếu như ngươi để mặc cho số thịt này hư cũng không lấy ra... Ta nghĩ, ngược lại ngày khác nó sẽ khiến ngươi thiếu tâm cảnh, lúc nào ngươi cũng sẽ lo lắng và nghĩ đến chuyện này, khó có thể buông bỏ.”
“Mà sự thiếu sót đáng tiếc này, dù ngươi có tiếc nuối thế nào cũng không thể bù đắp lại được.”
“Bởi vì sự ích kỷ lúc nhỏ, đã khiến hàng chục nghìn người đánh mất cơ hội tiến thêm một bước, chờ tới khi ngươi hiểu chuyện hơn, mỗi khi có một người trong số những người này chết trên chiến trường, ngươi đều sẽ nghĩ rằng: Nếu như năm đó ngươi đưa thịt vương thú cho người đó... Có lẽ người đó đã có thêm một lần tiến bộ, có thể sẽ mạnh hơn bây giờ một chút, vậy thì người đó không phải chết...”
Tả Tiểu Đa sởn tóc gáy!
Bởi vì chuyện này là rất có thể!
Tần Phương Dương khẽ thở dài.
Khi giảng những điều này cho Tả Tiểu Đa, thậm chí Tần Phương Dương còn cảm thấy, tâm linh của mình cũng đang trải qua một lần ‘biến đổi’ cùng với Tả Tiểu Đa.
Hai mắt Tả Tiểu Đa sáng lên: “Hiểu ạ hiểu ạ. Ta cần phải chia sẻ, sau khi giữ lại vừa đủ, thì toàn bộ những thứ còn lại đều giao cho hiệu trưởng Diệp và thầy Văn, để bọn họ đi phân phát, đi triển khai hoạt động.”
Tần Phương Dương nhắc nhở: “Nhớ kỹ không phải là cho không, chút chuyện này cũng rất quan trọng, hiểu không? Nếu có thể chiếm được danh nghĩa, thì quyết không buông tay.”
Nói tới đây, đột nhiên Tần Phương Dương bật cười, nói: “Nếu ngay cả chút chuyện này mà Cao Võ Tiềm Long cũng không làm được, thì có tư cách gì mà xếp vào ba trường cao võ hàng đầu! Là ta lo nhiều, nghĩ nhiều rồi.”
Tả Tiểu Đa cũng cười hì hì, nhưng hắn cảm thấy nụ cười của Tần Phương Dương có chứa ẩn ý, trong lúc nhất thời cũng không hiểu ẩn ý của nụ cười này.
Không biết tại sao Tần Phương Dương lại đột nhiên cười như vậy.
Nhưng hắn đâu biết rằng, hiện tại tinh thần lực của Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên sớm đã để ý tới nơi này, mỗi câu mà Tần Phương Dương dạy dỗ Tả Tiểu Đa, đều lọt vào tai của hai người bọn họ, cho nên Tần Phương Dương không khỏi cười khổ, trái ngược với nụ cười của hắn.
Văn Hành Thiên thốt lên: “Tần Phương Dương... Nắm bắt tính cách của Tả Tiểu Đa quá là chuẩn, quá là chính xác rồi. Cái công tác tư tưởng này quả là tẩy não… Ta thực sự cảm thấy mặc cảm, không dám so sánh nữa.”
Diệp Trường Thanh cười tủm tỉm nói: “Câu nói cuối cùng của thầy Tần rõ ràng là nói với chúng ta. Đây là muốn dùng lời nói chỉ điểm chúng ta đó. Nếu lần này chúng ta không thể cho Tả Tiểu Đa lợi ích ít được, Cao Võ Tiềm Long sẽ thảm lắm, thầy Tần này thật không dễ hầu hạ!”
Cái gọi là không đơn giản.
Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên tu vi của mỗi người đều cao hơn Tần Phương Dương, hơn nữa còn là loại cao pháp vượt hơn một bậc.
Điều này cũng có nghĩa, Tần Phương Dương chắc chắn sẽ không nhận thấy được sự xuất hiện của họ.
Nhưng Tần Phương Dương lại đoán được-- ta đến, Cao Võ Tiềm Long chắc chắn sẽ không làm thinh!
Nếu bây giờ không ai chú ý đến chỗ này, đó mới là điều kỳ quái!
Tất nhiên là ta đang dạy các học viên của mình những đạo lý của nhân sinh, nhưng mà, đừng nghĩ rằng ta không biết các ngươi đang ở đó, nghe lén một cách trắng trợn.
Nếu dám nuốt đồ của học sinh của ta...
Hừ, nuốt như thế nào, ta sẽ khiến thanh danh của ngươi mất sạch thế nấy!
“Thực ra, vẫn còn cái khác.”
Tả Tiểu Đa có chút xấu hổ: “Lần này, ta cũng đã tước đoạt được không ít nhẫn không gian…”
Tần Phương Dương cười một cách thoải mái: “Chỉ mấy chiếc nhẫn không gian kia của ngươi, giữ lại tự dùng đi.”