Ý nghĩa của câu nói đó, một con kiến nhỏ bé như ngươi, cũng dám nói hai chữ “tước đoạt”, chỉ ngươi, ở cái nơi dãy núi Tinh Mang cao thủ tụ họp như này, cho dù để ngươi cướp lấy thì ngươi có thể cướp được bao nhiêu?
Ta còn chưa cướp được bao nhiêu, huống chi ngươi?
“E hèm, có hơn một nghìn chiếc…” Tả Tiểu Đa đáp.
“...” Tần Phương Dương im lặng, khóe miệng giật giật một hồi lâu mới nói: “Ngươi tự mình giải quyết đi.”
Điều duy nhất hắn cảm thấy lúc này là mệt mỏi, mệt mỏi mà không thể giải thích được.
Do ta đã quá già phải không? Không theo kịp thời đại nữa?
Hơn một ngàn chiếc... Vãi đạn!
Hắn không hề biết, Tả Tiểu Đa... Ờm...Là Lý Thành Long bên kia vẫn còn chưa thu dọn xong, đợi đến toàn bộ một ngàn chiếc nhẫn thật sự mở ra, sau khi xử lý xong hết, ước chừng trong đây còn xuất hiện thêm mấy trăm cái nữa!
Đa số người mấy người đến dãy núi Tinh Mang đều là những nhân vật cực kỳ hung ác tàn nhẫn, nói đến giết người cướp của cũng là chuyện thường tình như cơm bữa, trong nhẫn không gian của bọn họ, chắc chắn cũng có không ít nhẫn không gian cướp được.
Tần Phương Dương cạn lời một lúc lâu, nâng tách trà lên rồi uống một ngụm, hắn trợn mắt nhìn trang trí trong biệt thự.
Mà vừa nãy ta nói tới đâu rồi?
Quên rồi…
Quá là sốc!
Trong biệt thự của Diệp Trường Thanh
Văn Hành Thiên phun một ngụm trà, trong lòng chỉ có một cảm giác hả hê không nói nên lời.
Quá đã!
Cái dáng vẻ của tên ngốc của tên họ Tần này thật sự khiến lòng ông đây vui sướng quá chừng.
Vốn dĩ sự bất ngờ này đáng lẽ phải xảy ra với mình... Nếu như Tần Phương Dương không đến!
Rất lâu sau.
Tần Phương Dương mới nhớ lại: “Đúng rồi, ta vẫn còn một lời khuyên cho ngươi.”
“Lời khuyên gì?”
“Thịt tinh thú cấp vương nhiều như vậy, cho dù là cung cấp cho toàn bộ Cao Võ Tiềm Long ngươi các, chỉ sợ là cung sẽ không dùng hết. Ngươi còn nhớ chứ?? Lúc còn ở cuộc thi Long Hổ... có mấy vị đãchăm sóc cho ngươi rất tốt đó? Đinh Tú Lan của Cao Võ Tổ Long, Mã Trường Tư của Cao Võ Hoa Dương? La Diễm Linh của Cao Võ Ngọc Dương? Còn có... Hiệu trưởng Cố Thiên Phàm của Nhất Trung thủy Thành viện trợ cho ngươi lần này?”
“Những người này, trong sự kiện treo thưởng của Minh Vương điện, đều đã tuyên bố, ai dám đối phó với ngươi, sẽ chịu sự truy sát không ngừng cho đến hơi thở cuối cùng!”
“Những thứ này, cũng là ân huệ to lớn, ngươi không thể thờ ơ. Thay vì trả lại cái ơn chiếu cố này sau khi năng lực của ngươi mạnh hơn trong tương lai, chi bằng bây giờ sử dụng thịt của tinh thú cấp vương?? Phản hồi ngược lại?? Lại có thể khiến họ mắc nợ ngươi, thừa nhận ân huệ của ngươi! Nhân quả đảo ngược.”
Tần Phương Dương nói: “Cái này, thật sự là mối quan hệ trải khắp thiên hạ.”
Hai mắt Tả Tiểu Đa sáng lên: “Có lý. Vậy thì lát nữa ta sẽ viết cho mỗi người một lá thư, bày tỏ lòng biết ơn. Vẫn còn phải nhờ thầy Tần gửi qua đó... Người xem, một nhà đưa bao nhiêu là thích hợp?”
Tần Phương Dương suy tư một lúc, đáp: “Một nhà 1500 kg là được rồi, thêm nữa bọn họ cũng không dùng hết.”
Tả Tiểu Đa siết chặt ngón tay: “Đây là một, hai, ba, bốn... 7500 kg?”
“Ừm.”
Tần Phương Dương gật đầu.
“Thầy Tần, ngươi nói xem ta có nên gửi một chút qua Nhị Trung thành Phượng Hoàng không?” Tả Tiểu Đa đột nhiên trở nên hào phóng.
Nếu đã quyết định gửi đi, vậy thì dứt khoát gửi đi!
Tần Phương Dương giật mình: “Tuyệt đối đừng! Ngươi đừng có mà tưởng bở, đám nhóc ở Nhị Trung bên đó tu vi gì? Làm sao có thể chịu đựng nổi thịt linh thú cấp vương. Gửi mấy loại thịt này qua đó?? Sẽ chỉ gửi cho họ một người một miếng thịt? Một phát đưa lên Tây Thiên hết thảy!”
“Ò, được thôi.”
Tả Tiểu Đa rất biết nghe lời. Sau đó hắn hỏi: “Thầy Tần, ngươi nghĩ cha mẹ ta ăn nổi loại thịt này không?”
Tần Phương Dương gãi gãi đầu: “Cái này, cũng phải cẩn trọng, dù sao ngươi cũng phải giữ lại một chút cho người nhà, đợi khi ngươi về đến nhà, thử một chút không sao đâu, chẳng phải ngươi nói sau khi nướng xong phần lớn linh năng sẽ bị tiêu hao mất sao, ăn một ít chắc không vấn đề gì... Nhưng tuyệt đối đừng ăn quá nhiều.”
“Hiểu rồi hiểu rồi.” Tả Tiểu Đa trở nên thận trọng hơn bao giờ hết.
Vấn đề này, không thể thực hiện một cách bất cẩn.
Mặc dù có thể trước đây cha mẹ từng là đại năng, nhưng hiện tại chút sức lực cũng không hề có, tuyệt đối đừng vì chỉ để họ ăn hai miếng thịt của mình vào người rồi lại xảy ra chuyện, như vậy thì cả đời này hắn cũng không thể tha thứ cho bản thân được.
Vẫn nên sử dụng phương pháp nấu nướng, giảm đi hết hiệu quả của linh nhục rồi nói sau.
Đến lúc này, có thể xem như đã phân phát xong rất nhiều linh nhục rồi.
Tần Phương Dương ở bên này cầm đi 750 kg, này là gửi cho mấy người bạn và người quen, 1000 kg cho người nhà của các liệt sĩ, còn Cao Võ Hoa Dương, Cao Võ Ngọc Dương, Cao Võ Tổ Long, Cao Võ Vân Đoan, Nhất Trung thủy Thành, mỗi chỗ gửi mỗi nơi 1500 kg, rầm rầm là đã phân phát hết mười nghìn kg!
……….
Ở bên kia, Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên thì đang thở dốc, tim đau đến nỗi không nói nên lời, trán nổi đầy gân xanh.
Thịt nhiều nhưng vậy lại bị bọn họ phân phát ra ngoài! Hơn nữa còn chia cho mấy Cao Võ khác!
“Tên họ Tần này thật sự quá đáng ghét, chỉ sợ thiên hạ không hỗn loạn, nhất là không nhìn thấy Cao Võ Tiềm Long của ta tốt!” Văn Hành Thiên và Diệp Trường Thanh ôm ngực, cảm thấy trái tim quặn thắt từng cơn.
“Ai nói Cao Võ Tiềm Long chúng ta không thể tiêu hao hết nhiều thịt như vậy? Đây mới có bao nhiêu?”
Diệp Trường Thanh ôm ngực thở hổn hển: “Đừng nói là hai ba chục nghìn cân thịt, dù là hai ba trăm cân thịt chúng ta cũng có thể dùng hết! Chỉ là học sinh trường chúng ta đã có khoảng năm nghìn người!”
“Mỗi người 5 kg đã là 2500 kg rồi, mỗi 10 kg chính là 5000 nghìn kg, như vậy còn chưa đủ nữa…”
“Tần Phương Dương này rõ ràng là cố ý!” Văn Hành Thiên tức bốc khói.
Đương nhiên là Tần Phương Dương cố ý làm như vậy.
Một mặt đương nhiên là vì lợi ích của Tả Tiểu Đa, gửi ra ngoài như vậy, mấy vị giáo viên và hiệu trưởng kia sợ cả đời này đều phải nợ Tả Tiểu Đa ân huệ, loại nhân quả này, càng trở nên lớn hơn.
Cứ như thế, ở một mức độ nào đó, nó tương đương với việc sẽ mở một con đường bằng phẳng phía trước cho Tả Tiểu Đa!