Ừm, chỉ cần Tả Tiểu Đa không làm gì quá, về cơ ngươi thì với hành động này, đã có thể ở Viêm Võ Đế Quốc mà không gặp trở ngại gì rồi.
Còn một mặt khác đó là... Vừa rồi Tả Tiểu Đa nói đến một nghìn chiếc nhẫn, Tần Phương Dương cảm thấy mình có chút ngớ người, có chút thất lễ, mất mặt...
Tuy rằng Tần Phương Dương không có cách nào để chắc chắn có người nghe lén hay không, nhưng mà... Nếu đặt mình vào vị trí của người khác, nếu mình mà là người của Cao Võ Tiềm Long, thì nhất định mình cũng đến để nghe trộm.
Nếu đã thế, vậy há chẳng phải mình bị mất mặt, đều bị tất cả họ nghe thấy hết, tất cả đều biết hết.
Ừm, vậy không gây thêm chút khó khăn nào cho các ngươi, thì sao mà được?
Không vì điều gì khác, chỉ vì muốn xả giận chút mà thôi.
Cứ như thế này, nghĩ đến dáng vẻ nổi trận lôi đình, đau lòng cùng cực của kẻ nghe lén, một cảm giác thoải mái không thể giải thích được...
Bây giờ ông đây cảm thấy có chút sảng khoái!
Ha ha ha ha…...
“Nhẫn cũng có thể xử lý như vậy.”
Nụ cười trên mặt Tần Phương Dương càng rõ hơn: “Nhẫn không gian mà ngươi lấy được từ những thợ săn tiền thưởng đó, chắc hẳn đều là những mặt hàng tốt, riêng khoản này, nếu ngươi đổi tất cả những thứ trong tay ngươi thành tài nguyên tu luyện, vậy thì… Sợ rằng ngươi hoàn toàn có thể đào rỗng toàn bộ học sinh Cao Võ Tiềm Long và biến tất cả thành một đám nghèo rớt mồng tơi luôn đó…”
Tả Tiểu Đa ho một tiếng, chột dạ đáp: “Ta chưa từng nghĩ như vậy.”
“Ha ha.” Nụ cười của Tần Phương Dương đầy sự giễu cợt.
Lòng thầm nghĩ thằng nhóc này thấy tiền là giống như con ma đói, lúc trước ngươi vì để dành chút tiền học phí mà chị gái thiên tài qua miệng ngươi cũng trở thành kẻ bại não... Lừa ông đây xém chút nữa lấy đồng lương ít ỏi của mình ra đưa cho ngươi giúp đỡ người nghèo….
Ngươi nói câu này ra ta thật sự muốn tin tưởng ngươi, nhưng đáng tiếc là ta làm không được...
Cuối cùng vẫn không vạch trần hắn.
Chỉ nói: “Cao Võ Tiềm Long nhất định sẽ xử lý việc này thỏa đáng thôi.”
Câu nói này, thực sự đã chạm đến trái tim của Văn Hành Thiên và Diệp Trường Thanh.
Việc này nhất định phải làm thật tốt.
Cao Võ Tiềm Long trước mắt có 5000 học sinh trong trường, cũng không phải ai cũng có nhẫn không gian, cho dù là có, trong đó phần lớn các học sinh đều sở hữu không gian bên trong chiếc nhẫn cực kì nhỏ, có thể chứa vũ khí của riêng mình cũng như một số vật phẩm cần thiết cho việc tu luyện và trị thương, như vậy thôi là đã rất đầy và không có thêm chỗ thừa nữa.
Phải biết rằng những chiếc nhẫn mà Tả Tiểu Đa đã cướp về này... Không nói thứ khác, người đã từng sở hữu những chiếc nhẫn này, chỉ cần nói tên có lẽ cũng phải dọa người khác biến sắc ấy chứ? Dung lượng của chiếc nhẫn có thể ít được sao?
Do đó, mỗi chiếc đều có dung lượng rất lớn!
Nếu Tả Tiểu Đa chịu đóng góp nó, đó sẽ là một khối tài sản khổng lồ, một con số chói mắt
Diệp Trường Thanh thậm chí còn đang nghĩ: Nếu cộng thêm số nhẫn mà người của Cao Võ Tiềm Long tước đoạt được ở dãy núi Tinh Mang lần này, có lẽ là đủ cho các học sinh dùng rồi.
Nhưng mà, cái này cũng không thể phát miễn phí được, bất luận là học sinh làm đương sự, hay là phía trường học, đều phải trả một cái giá nhất định.
Chỉ là, cụ thể cần dùng phương pháp nào, cái này còn cần phải xem xét!
Cho miễn phí, vậy thì tuyệt đối không thể nào, cũng không được!
“Đây là chuyện sau này, ít nhất phải đổ đồ vật trong chiếc nhẫn ra rồi xử lý chúng trước đã.” Tả Tiểu Đa ho một tiếng.
“Nói đến xử lý mấy thứ này, cũng đòi hỏi nước đi thích hợp, còn cần có thời gian... Và kinh nghiệm tương xứng.”
Tần Phương Dương lại gõ một cái bốp lên đầu Tả Tiểu Đa, nói: “Ta thấy sau khi đến Cao Võ Tiềm Long ngươi đã trở nên ngốc đi rồi, đồ đạc ngươi chỉ cần đếm số lượng là được, còn những thứ cần thiết cứ tự nhiên mà để lại, đồ không cần thiết cứ trực tiếp giao cho người của Cao Võ Tiềm Long, để các chuyên gia bên họ giúp ngươi giải quyết là được, ngươi phụ trách thu tiền chẳng phải đã xong rồi sao?”
“Cao Võ Tiềm Long lần này đã nhận được lợi ích to lớn từ ngươi, nợ ngươi một ân huệ lớn lao… Nếu như đến một chút việc này cũng không giúp đỡ? Vậy thì còn ra cái gì nữa? Nếu một chút việc này cũng không làm thỏa đáng, ta thực sự xem thường cái gọi là cao võ đứng trong top ba đấy!”
Tần Phương Dương hận sắt không biến thành thép, hết sức lo lắng cho chỉ số thông minh của học sinh của mình.
Văn Hành Thiên và Diệp Trường Thanh đang từ xa dùng thần niệm nghe trộm, cảm thấy không thể ngồi yên.
Tần Phương Dương, ngươi không phải đến thăm học sinh.
Con mẹ ngươi đến là để giẫm đạp lên Cao Võ Tiềm Long chứ gì?
Những công việc mệt mỏi ngươi đều vứt sang Cao Võ Tiềm Long, sau đó ngươi chỉ đạo học sinh của mình chỉ cần ngồi đợi và tận hưởng thành quả...
Dùng cái đầu lớn nhất!
Lấy được lợi ích lớn nhất!
Có danh tiếng tốt nhất!
Hơn nữa không chịu chút thiệt thòi nào!
Phục thật rồi!
Cứ phải là... Cao Võ Tiềm Long chịu đựng đau khổ, phải tận hưởng niềm vui trong đó, thậm chí phải tự hào, kèm theo những dòng nước mắt cảm kích, phải khắc sâu trong tim...
Cái này… Con mẹ nó cái này gọi là chuyện gì?
Là chuyện gì chứ?
Chuyện tốt to lớn, tiền tài từ trên trời rơi xuống, đập tới choáng đầu luôn rồi.
Ngươi nói phải đi đâu nói cho ra lẽ đây?!
“Thảo nào tính cách của Tả Tiểu Đa lại như vậy...”
Diệp Trường Thanh hơi thổn thức, nhìn Văn Hành Thiên thở dài: “Có một người thầy vỡ lòng như thế này, có thêm người thầy như ngươi tiếp tục bồi dưỡng chuyên sâu cho hắn... Muốn không trở thành kẻ hám tiền vắt cổ chày ra nước cũng không được.”
Văn Hành Thiên không biết phải nói gì nữa, trợn mắt nhìn Diệp Trường Thanh, cạn lời cùng cực: “...Ngươi kéo ta vào làm gì?! Có thể là tính cách của Tả Tiểu Đa trời sinh đã như vậy, hoặc là do có nguồn gốc từ gia đình!”
Diệp Trường Thanh bật cười ha hả.
Sao nhà ngươi sao không tự xem lại cái nết của chính mình đi!
Hãy nghĩ lại lúc hai con mắt ngươi sáng lên lúc ở dãy núi Tinh Mang đi, mắt thì nhìn chằm chằm vào mặt đất, miệng thì hét lên thiên tài địa bảo!
Hắn đâu biết, việc Tả Tiểu Đa xem tiền như sinh mệnh, liêm khiết thanh bạch, còn thật sự không phải đến từ sự dạy bảo của sư đoàn trưởng, tính trời sinh thật sự như thế, cộng thêm nguồn gốc gia đình!