Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1189 - Chương 1190: Vấn Đề Liên Quan Tới Diệt Không Tháp

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1190: Vấn đề liên quan tới Diệt Không Tháp

Diệp Trường Thanh bật cười ha hả.

Sao nhà ngươi sao không tự xem lại cái nết của chính mình đi!

Hãy nghĩ lại lúc hai con mắt ngươi sáng lên lúc ở dãy núi Tinh Mang đi, mắt thì nhìn chằm chằm vào mặt đất, miệng thì hét lên thiên tài địa bảo!

Hắn đâu biết, việc Tả Tiểu Đa xem tiền như sinh mệnh, liêm khiết thanh bạch, còn thật sự không phải đến từ sự dạy bảo của sư đoàn trưởng, tính trời sinh thật sự như thế, cộng thêm nguồn gốc gia đình!

“Chúng ta qua đó sớm chút đi?”

Mặt Văn Hành Thiên xám đen.

Hắn không muốn tiếp tục ở bên Diệp Trường Thanh nữa.

Cái tên già này nói Tần Phương Dương thì thôi đi, tự nhiên lại xếp ta ngang hàng với hắn, cái này còn có thể nhịn thì còn có cái gì không thể nhịn, nếu không phải vì thể diện của anh em kết nghĩa, nếu không phải vì hiện tại ta đánh không lại ngươi….

Hừ!

Chỉ nghe Tả Tiểu Đa nói: “Thầy Tần, chi bằng bây giờ ngươi ăn thịt yêu thú này đi, tranh thủ tu luyện một chút? Dù sao bây giờ vẫn còn nhiều thời gian, ước chừng sáu giờ ta mới bắt đầu. Bây giờ mới hai giờ rưỡi.”

Tần Phương Dương do dự một hồi, đáp: “Ta vừa mới đột phá lên Ngự Thần không lâu, còn có rất nhiều không gian có thể dung nạp, nhưng... Có khi nào thời gian sẽ không đủ?”

“Không sao.”

Tả Tiểu Đa vèo một cái đã kéo Tần Phương Dương vào trong Diệt Không Tháp: “Ngươi yên tâm tu luyện ở đây, cần áp súc thì áp súc, không cần lo lắng.”

Nói xong thì một đống Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm ào ào rơi xuống.

Tần Phương Dương dở khóc dở cười: “Tuy ta nghèo, nhưng chút tài nguyên tu luyện này ta vẫn không thiếu, bây giờ còn có linh nhục của vương thú này, ta đâu còn cần mấy thứ này làm gì.”

“Không cần mấy thứ này?” Tả Tiểu Đa khó hiểu.

“Càng là cao thủ, nhu cầu về những thứ này càng ít.”

Tần Phương Dương cười khổ: “Ngay cả mấy linh nhục này của ngươi, đối với những tu giả có cảnh giới cấp bậc khác nhau, thì hiệu quả cũng không giống nhau, cũng có nghĩa là nó tồn tại một hạn chế tương đối. Ví dụ như một Quy Huyền ăn thịt mấy vương thú này của ngươi, chưa chắc sẽ tăng được bao nhiêu lợi ích, trừ phi là loại thịt tinh thú mà cường giả Quy Huyền đó chưa từng ăn qua bao giờ, mới có thể thăng cấp ở một trình độ nhất định. Nhưng hễ đến những đại tu sĩ của Quy Huyền, ra ngoài làm nhiệm vụ cũng được, đi du lịch cũng được, thì đã từng ăn rất nhiều linh nhục tinh thú, nhiều không đếm xuể nữa... nói như vậy, ngươi hiểu chưa?”

“Vì vậy mấy linh nhục này của ngươi, trên thực tế tồn tại tính hạn chế tương đối. Bây giờ ta nhiều lắm cũng chỉ cần khoảng 15 kg là đã đến cực hạn bão hòa rồi.”

Tần Phương Dương cười khổ: “Có điều vẫn có thể thăng cấp rất nhiều, tiết kiệm rất nhiều công sức thanh tu của ta. Chỉ là sau khi ăn linh nhục lần này, sau này có ăn thêm thịt của yêu thú vương cấp, cũng sẽ không tăng thêm lợi ích nào nữa... Trừ phi là loại thịt cao cấp hơn?? Ví dụ như tinh thú cấp hoàng chẳng hạn. Nhưng mà… Ha ha….”

Tả Tiểu Đa đã hiểu rồi.

Ra là vậy?? Cái thứ này?? Thật sự có thể thay đổi con người?? Có người ăn vào sẽ nổ tung, có người ăn vào lại vô tư, hoàn toàn phải xem nội tình của người ăn nó như thế nào, đồng thời còn tồn tại những hạn chế giống như kiểu kháng thuốc.

Tả Tiểu Đa không khỏi cảm thấy mất mát, thảo nào mấy tên đó không hề giành với ta...

Đậu xanh, hóa ra ông đây thực sự đã lụm về mấy thứ đồ rách...

Nhưng nếu ngày nào cũng có thể lụm mấy thứ đồ rách như thế này, thì ta vẫn rất vui đó!

Muah ha ha!

Ta không mất mát gì, hì hì hì không mất mát gì!

Nhìn cái không gian này, Tần Phương Dương dường như đang suy nghĩ cái gì đó.

Hắn nói: “Sớm đã nghe nói trong tay của hiệu trưởng Diệp có một cái Diệp Không Tháp duy nhất còn sót lại trên thế giới này, nhưng không ngờ hắn lại hào phóng tặng nó cho ngươi, cũng có tâm đấy chứ? Tòa tháp này đi với ngươi, không biết đây gọi là may mắn hay xui xẻo nữa.”

Tả Tiểu Đa gãi đầu cười ngốc: “Cho ta mượn dùng tạm ấy mà, hì hì.”

Tần Phương Dương khịt mũi, lại gõ thêm cái nữa lên đầu Tả Tiểu Đa như bị nghiện, không đánh lại ngứa tay, đáp: “Cười ngốc cái gì? Đồ tốt vào tay ngươi đều bị biến dạng hết, thằng nhóc ngươi đó…”

Hắn vừa bước vào thì nhìn thấy toàn địa mạch.

Truyền thuyết về Diệp Không Tháp, Tần Phương Dương cũng biết rất rõ, dù sao hắn cũng từng là người trong quân đội, từng nghe ngóng đầu đuôi câu chuyện, nhưng cũng vì biết được, tự nhiên tức thời cảm thấy có gì đó không đúng.

Có điều gì đó không đúng với Diệt Không Tháp, chỉ là không biết ngọn nguồn của cái không đúng đó, là Diệp Trường Thanh hay... Tả Tiểu Đa!

Có lẽ là Tả Tiểu Đa nhiều hơn.

Tả Tiểu Đa tiếp tục cười ngốc, còn đưa tay lên sờ sờ đầu mình..

“Đừng để người khác biết chuyện này nữa, sau ta, tốt nhất đừng dẫn thêm bất kỳ người nào vào Diệt Không Tháp, nhất là người lạ.” Sắc mặt Tần Phương Dương trở nên hết sức nặng nề.

“Thầy Tần, không sao đâu.”

Tả Tiểu Đa vẫn cười.

Bí mật của bản thân, có lẽ ngay cả Lý Thành Long hay thậm chí là Tả Tiểu Niệm biết, cũng không biết nhiều bằng Tần Phương Dương, hơn nữa Tần Phương Dương vẫn luôn kín miệng, trước giờ hắn chưa từng tiết lộ nửa chữ.

Nếu nói trên thế giới này, về mức độ tin cậy, ngoài cha mẹ và Niệm Niệm Mèo ra, thì Tần Phương Dương là hạng nhất, không thể thay thế!

Tả Tiểu Đa hoàn toàn yên tâm.

“Bất kì ai cũng không ngoại lệ!”

Tần Phương Dương lại nhắc nhở thêm một câu.

“Nếu gặp phải siêu phẩm thần niệm và đại năng có thể tín nhiệm, nhớ chuyển hóa tòa tháp này thành loại có thể nhận chủ, nếu không thì…”

Ánh mắt Tần Phương Dương tràn đầy ẩn ý: “Tiểu Đa... Tín nhiệm, cũng phải xem giá trị cụ thể!!!”

Câu này, hắn đã nhấn mạnh.

Tần Phương Dương thật sự không có ham muốn gì ở cái thế giới này nữa.

Nhưng hắn cảm thấy người khác chưa chắc đã giống như mình. Còn đứa trẻ Tả Tiểu Đa này, tuy rằng mưu mô xảo quyệt, đầy thủ đoạn, nhưng không thể phủ nhận rằng sâu trong lòng lại rất thuần khiết!

Điều mà Tần Phương Dương lo lắng nhất là... sẽ có người làm ô uế hoặc làm hoen ố sự trong trắng này!

Với tính cách của Tả Tiểu Đa, một khi niềm tin bị đả kích, sợ rằng hắn sẽ đi đến cực đoan.

Đây là điều mà Tần Phương Dương lo lắng nhất.

Hắn trước giờ chưa bao giờ quên những nhận xét đánh giá về Tả Tiểu Đa!

Tả Đạo Ma Tâm!

Bình Luận (0)
Comment