Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1190 - Chương 1191: Vấn Đề Liên Quan Tới Diệt Không Tháp (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1191: Vấn đề liên quan tới Diệt Không Tháp (2)

Cho nên lần này, hắn không ngừng nói bóng nói về phương diện này cũng được, nhắc nhở trước mặt cũng được, đánh đòn cảnh cáo cũng được, tóm lại dùng hết mọi cách, thật sự là hao tổn tâm huyết.

Bởi vì... Lòng tin và tấm chân tình, là hai thứ tình cảm đẹp nhất trên thế gian này, nhưng lại là thứ dễ chịu phải đả kích nhất, một khi đã tan vỡ thì sẽ mất đi, không bao giờ hồi phục được nữa!

Để lại Tần Phương Dương tu luyện trong đó.

Tả Tiểu Đa một mình rời khỏi Diệt Không Tháp, ôm má tự ngẫm.

Nếu tìm một người để biến Diệt Không Tháp thành loại nhận chủ... Nếu thực sự phải làm điều này, nhất định phải có sự đồng ý của hiệu trưởng Diệp.

Vì đây là đồ mà hắn đã đưa cho mình sử dụng, có quyền lấy lại.

Cho nên…

Tả Tiểu Đa đã suy nghĩ rất lâu rất lâu.

Hắn hiểu ý của Diệp Trường Thanh, tuy rằng Diệp Trường Thanh nói chỉ tạm thời cho mình sử dụng, nhưng trên thực tế, cũng giống như đưa cho mình rồi.

Hỏi thử, nếu sau này Diệp Trường Thanh muốn lấy lại từ Tả Tiểu Đa... hắn có còn mặt mũi nào nữa không?

Vì vậy, điểm này có thể chắc chắn.

Tuy rằng sự thật là như vậy, nhưng trên danh nghĩa mặt dày, vẫn tiếp tục mượn dùng tạm, nhưng ngươi phải biến nó thành thần niệm nhận chủ, hoàn toàn do bản thân sở hữu... sẽ có vẻ không thỏa!

Việc đối nhân xử thế này, Tả Tiểu Đa vẫn hiểu.

Tả Tiểu Đa bắt đầu nhảy đến bên bà Thạch nịnh nọt.

Suy cho cùng thì bữa tiệc buổi tối chỉ dựa vào bản thân Tả Tiểu Đa, nếu muốn làm chu đáo mọi mặt, thật sự vẫn không có kinh nghiệm.

Nhưng về phương diện này thì bà Thạch là một người rất giỏi giang!

Bà Thạch mặt lạnh chỉ lo làm việc của chính mình, mặc cho Tả Tiểu Đa ở bên cạnh nhảy qua nhảy lại làm trò, vẫy đuôi đi theo nịnh bợ.

Hừ!

Ngay từ đầu, bà đây đã biết đây là việc con khỉ con nhà ngươi tìm cho ta, nhưng ngươi không nói sớm, để chậm trễ đến tận bây giờ... Trước đó đã làm cái gì rồi?

Cho đến sau này Tả Tiểu Đa mới bắt đầu cầu xin...

Nhìn thấy ánh mắt thành khẩn như chú cún con chịu thiệt thòi, bà Thạch mới mở lòng từ bi.

“Rồi rồi, ta giúp ngươi là được chứ gì.”

Tả Tiểu Đa lập tức mừng quýnh lên!

“Cháu biết bà Thạch là người tốt nhất mà... Ha ha​​…”

Vội vàng bước tới giúp bà Thạch đỡ bóp vai, giúp bà thu xếp mấy món ăn cho buổi tối, đến khi làm loạn cả nhà bếp lên... Bị bà Thạch một cước đá ra ngoài.

“Biến ra kia! Chỉ biết làm loạn!”

Tả Tiểu Đa cuốn đuôi ảo não chán chường đi ra, nhịn không được mà nhảy lên!

Hôm nay, người... không nhiều mà nhỉ?

Đến tận năm giờ, Tần Phương Dương ở bên đó vẫn chưa đi ra.

Còn phó hiệu trưởng Cao đã đưa theo vợ mình đến nhà đầu tiên, còn đem đến một món quà biếu hậu.

Cao phu nhân ôm chặt Tả Tiểu Đa, nói một tràng những lời yêu thương tình cảm.

Về lời cảm ơn, hai vợ chồng lại không nói một câu nào.

Loại việc này, bất kỳ lời cảm ơn nào cũng đều vô cùng cứng nhắc, tình thân không thể hiện bằng lời nói, mà thể hiện bằng hành động thay đổi sau này, dù ngôn từ có hoa mỹ đến đâu cũng không bằng dùng hành động.

Nhưng vào lúc này, ánh mắt Cao phu nhân nhìn Tả Tiểu Đa như thể đang nhìn con trai ruột của mình, chỉ hận không thể ôm vào lòng đem về nhà, thực sự thể hiện sự thắm thiết.

“Vài ngày nữa, gia đình chúng ta phải rời đi rồi….”

Cao phu nhân nắm tay Tả Tiểu Đa, khóe mắt đỏ bừng: “Tiểu Đa, ngươi nhất định không được quên ta đấy nhé, có thời gian thì tới Nhất Trung Thủy Thành thăm ta.”

Hiệu phó Cao Chí Vân nghe thế cũng xúc động bùi ngùi.

Hắn vốn là người thuộc Cao gia ở Thượng Kinh.

Hiện giờ ở Thượng Kinh, Cao gia đã không còn tồn tại, gia tộc đã bị bắt hết vào tù; cho dù là người nhậm chức ở bên ngoài cũng phải chịu mọi sự liên luỵ, bị áp giải về Thượng Kinh.

Trước mắt Cao gia chỉ còn sót lại gia đình này lọt lưới mà thôi!

Nếu không nhờ Tả Tiểu Đa đến nhà mình nhìn xem phong thuỷ, đồng thời xem tướng, giúp nhà mình phá cục; bây giờ mình trở nên như thế nào, quả thực cũng không dám nghĩ.

“Bộ trưởng Nam ra lệnh, buộc dòng dõi của Cao Chí Vân ta không được quay về Thượng Kinh trong vòng một trăm năm.”

Hiệu phó Cao nói: “Tuy nhiên ta đã tính toán rồi, ta sẽ ở lại Thủy thành suốt đời, dùng mọi khả năng để lấy công chuộc tội, cố gắng đền bù đôi chút. Sau này trừ lúc tế tổ, Cao mỗ cũng không định quay lại Thượng Kinh nữa.”

Lời lẽ của Cao Chí Vân thổn thức không thôi.

“Thượng Kinh là nơi rất kỳ lạ, trung tâm quyền lực của Đế quốc Viêm Võ, chính nó đã tồn tại bầu không khí đặc biệt lạ thường... Đó là sức mạnh ma quái khiến người ta u mê lạc lối, quên mất cái tâm ban đầu của mình... Rất nhiều gia tộc, nhiều thế lực ở Thượng Kinh như tre già măng mọc, lần lượt giẫm lên vết xe đổ...”

“Có nhiều dòng họ mà đôi bên lập được chiến công chói lọi, ban đầu hai nhà có quan hệ khá tốt, nhưng khi truyền thừa qua từng thế hệ, bọn họ dần dần trở nên lạnh nhạt, sau đó biến thành quan hệ cạnh tranh rồi dẫn tới cảnh dùng mọi thủ đoạn tồi tệ để nhắm vào đối phương...”

“Đây là sức mạnh ma quái của quyền lực, quyền lực có thể im hơi lặng tiếng mà ăn mòn một gia tộc đến mức thối rữa! Có những lúc, người ta hoàn toàn bị ai đó, hoặc xu hướng chung nào đó đẩy về phía trước, không tài nào trở mình được!”

“Thật đáng sợ!”

“Hơn nữa cực kỳ mê người, khiến cho người nào người nấy say đắm, thành ra yêu thích không nỡ buông tay!”

“Vì thế... Ta không muốn quay lại trung tâm quyền lực này.”

Cao Chí Vân nói năng rất nặng nề: “Ta sợ sau khi mình quay về, có thể ta sẽ lại như cũ, giẫm lên vết xe đổ ngày trước.”

“Đám con cháu Cao gia được huấn luyện ở Tiềm Long... quyết định ngày trước sẽ không thay đổi. Đợi bọn họ huấn luyện xong thì sẽ rời khỏi nơi này, đi đến chiến trường.”

Cao Chí Vân và vợ nhìn nhau, đôi bên đều nhìn thấy sự buồn bã thở dài trong mắt đối phương.

Hơn ba trăm người con người cháu, bây giờ phải ra chiến trường. Mười năm sau, những ai có thể sống sót, chỉ e... chỉ e không vượt qua nổi năm mươi người!

Nhưng có thể làm thế nào? Bọn họ cần phải đi!

Nhà Tổ của Cao gia đã sớm bị lật đổ, vinh quang ngày xưa của tổ tiên có thể tiếp tục truyền thừa hay không, phải nhờ vào những người này!

Cho dù họ chết sạch trên chiến trường, tất cả đều chết... cũng không bôi nhọ bốn chữ Cao thị tướng môn!

Bình Luận (0)
Comment