Hạng Xung, Hạng Băng, Lý Thành Long cộng với Tả Tiểu Đa, đương nhiên bốn người thuộc lớp người đi sau này được ‘vinh dự’ trở thành chân chạy bàn!
Ừ, kiểu như mấy tên nhóc sai vặt chuyên môn bưng mâm trong bữa tiệc, thêm trà rót rượu.
Có thể thấy Hạng Xung và Hạng Băng đều có vẻ căng thẳng.
Nói như Hạng Cuồng Nhân thì là: Bọn ta ngồi nói chuyện với nhau, đám nhỏ như các ngươi còn muốn ngồi ăn cơm chung sao? Số phận của các ngươi là phải hầu hạ bọn họ.
Từ những câu nói ấy, có thể thấy lão già này là một lão phong kiến cổ hủ.
Bà Cao với bà Lưu xuống bếp làm đồ ăn với bà Thạch.
Chiếc bàn tròn lớn được mang lên rầm rập, mười mấy cái ghế dựa được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề xung quanh.
Diệp Trường Thanh làm chủ bữa tiệc, chuyện tốt không nhường ai; dĩ nhiên Tần Phương Dương là khách chính; hiệu phó Cao sắp rời khỏi Tiềm Long, trở thành người nhậm chức đời trước, cho nên ngồi ở vị trí khách số một, chỉ sau khách chính.
Tiếp theo Hạng Cuồng Nhân làm người đứng ở vị trí thứ nhất sau chủ bữa tiệc, Văn Hành Thiên ngồi kế bên Tần Phương Dương... Khụ khụ, vị trí thứ ba.
Ừm, Tả Tiểu Đa với Lý Thành Long, hai chủ nhiệm lớp vừa kế nhiệm lần lượt ngồi cạnh nhau, thuận tiện để trao đổi.
Hiệu phó Thành ngồi ở vị trí thứ tư sau chủ bữa tiệc, hiệu phó Lưu thì ngồi ở vị trí còn lại.
Thức ăn được đưa lên ùn ùn, mùi rượu thơm lưng bay khắp bốn phía.
Mọi người đều ngồi vào vị trí, hơn nữa còn ngồi ngay ngắn và trò chuyện với nhau, cười nói rôm rả.
Mãi đến khi món thứ sáu được bưng lên, bấy giờ Diệp Trường Thanh mới cười ha ha, mời Tần Phương Dương động đũa.
Tần Phương Dương mỉm cười đồng ý, tuy ngoài mặt không tỏ thái độ, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chung niềm vinh dự.
Đây là lễ nghi cao nhất trên bàn ăn.
Trong những bữa cơm chính thức, nếu chỉ có một món hai món ba món thì không được động đũa; một món quá đơn độc, hai món thì quá ít; ba món thuộc về nghi thức thờ cúng, người ta thường gọi là: Đồ ăn của thần tiên.
Phải bưng lên đủ bốn món thì mới có thể động đũa.
Cũng có nghĩa là: Chung vui.
Đợi đến món thứ năm được bưng lên, bởi vì là số lẻ nên không thể động đũa trước.
Nhưng đợi đến món thứ sáu tức là cực kỳ coi trọng: Mọi người cùng nhau ăn, anh em hoà thuận với nhau!
Sau đó thì uống rượu.
Trước tiên, Diệp Trường Thanh cất lời chào mừng, mọi người cùng nhau cạn ly, món thứ bảy được bưng lên.
Hạng Cuồng Nhân đọc bài phát biểu, họ lại uống thêm ly nữa, món thứ tám được bưng lên.
Tần Phương Dương đáp lễ một ly; đồ ăn đã đến món thứ mười.
Văn Hành Thiên nhận riêng một ly; mười một món ăn.
Mỗi hiệu phó đều uống một ly, trên bàn có mười sáu món ăn.
Dưới bếp tạm thời dừng lại, tất cả thức ăn đã được sơ chế, chỉ đợi cho vào nồi.
Đây là lượt đồ ăn thứ nhất.
Bữa tiệc long trọng như vậy, đồ ăn phải được bưng lên tròn ba lượt.
Không khí trên bàn tiệc ngày càng sôi nổi,
Trên bàn tiệc không khí càng ngày càng thấy nhiệt liệt, nhưng tạm thời còn giới hạn trong những chuyện lạ giang hồ, hoặc hồi ức khi còn ở trong quân đội; mọi người đều đang tìm đề tài để cùng nhau trò chuyện.
Lại qua một lúc lâu... Khi mọi người đang cười ha ha rầm rộ, Diệp Trường Thanh đột nhiên kéo học sinh vào chủ đề cuộc nói chuyện.
“Phải nói rằng kết quả cuộc tỷ thí Long Hổ Bảng lần trước đã khiến chúng ta vô cùng bất ngờ, lực lượng mới đột ngột xuất hiện ở Nhị Trung thành Phượng Hoàng, mạnh mẽ chiến đấu, một mình một cõi, khiến cả thiên hạ phải chấn động, lau mắt mà nhìn! Nhưng đợi đến khi chúng thật sự hiểu biết về các thầy ở Nhị Trung thành Phượng Hoàng, đối với kết quả như vậy, chúng ta chỉ có bội phục chứ không còn ngạc nhiên. Bởi vì nếu họ đã dốc hết tâm huyết dạy dỗ học sinh như vậy, mà học sinh không thể nào tiến bộ, đấy mới là chuyện bất ngờ!”
“Thầy Tần, ngoài ra còn có các thầy ở Nhị Trung thành Phượng Hoàng... Các vị đã vất vả rồi!”
Diệp Trường Thanh thổn thức, nâng ly rượu: “Nếu tất cả thầy cô giáo ở đại lục có thể giống như Nhị Trung thành Phượng Hoàng, vậy thì kẻ hèn này không còn gì tiếc nuối nữa!”
“Nhất là hiệu trưởng cũ Hà Viên Nguyệt, đào lý thiên hạ[1], là tấm gương tốt muôn đời, đáng để cho chúng ta - những người làm nhà giáo phải tôn kính!”
[1] Đào lý thường ví như học trò, ý nói học sinh ở khắp nơi trong thiên hạ.
Tần Phương Dương có vẻ ngơ ngác, ánh mắt hiện lên sự đau xót vô bờ.
Hắn cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long đều cảm thấy khó hiểu. Diệp Trường Thanh biết rõ chuyện cũ của Tần Phương Dương, bây giờ cố ý nhắc đến để làm gì?
Hiệu trưởng Diệp cũng không phải người cố tình bóc trần vết sẹo của người khác, giờ đây hắn nhắc đến hiệu trưởng cũ, rốt cuộc có ý đồ gì?
Mọi người đều đang cảm thấy kỳ lạ.
Diệp Trường Thanh vừa khéo chuyển đề tài, nói sang chuyện khác: “Với lại, có vụ này... Ta luôn cảm thấy kỳ lạ, đó là lúc trước... còn ai nhớ Bạch Phát Thiên Tiên - huyền thoại một thời lúc trước không?”
Văn Hành Thiên đột nhiên xúc động, nói: “Là nữ tướng quân có chức vị cao nhất dưới quyền đại soái Đông quân, Bạch Phát Thiên Tiên- Thiện Tiểu Như đúng không?”
“Đúng vậy, chính là nàng.”
Diệp Trường Thanh nói: “Trong đấy có rất nhiều chuyện mà các người không biết, hơn nữa nếu tùy tiện nhắc đến Thiện tướng quân thì lại hơi bất kính... nhưng sự tích về nàng cũng rất đáng nói.”
Tần Phương Dương cau mày, nói: “Nguyện nghe tỏ tường.”
“Trước đây Bạch Phát Thiên Tiên là đóa hoa trong quân, đẹp như hoa nở trăng sáng, sắc nước hương trời. Ngày ấy tóc nàng chưa bạc, nàng cũng vị Tiên phong đi đầu Đông quân - Thiên Phong Kiếm Trì Trường Sinh là một đôi tình nhân. Hai người đã hứa hẹn, đợi lần này đẩy lùi Phong Đế Đại Vu, họ sẽ thành thân, cả đời kết làm chim liền cành.”