“Trận chiến ấy đánh đến độ long trời lở đất; binh mã đồng thời xuất phát theo hai cánh trái - phải, đội quân cánh trái trúng Vu Minh mai phục, cực kỳ nguy khốn. Trì Trường Sinh lập tức dẫn binh đến chi viện, nào ngờ lại phải đối đầu với Phong Đế Đại Vu. Hắn xung phong đi đầu, đánh một trận ác liệt với Phong Đế, bị Phong Đế đánh đến mức thân thể nứt toác, thần hồn trôi dạt. Nếu không nhờ Phó tướng Vệ Trung Nguyên liều mạng cướp về, giao cho đại quân mang đi để rút lui, chỉ e hắn đã hồn phi phách tán ngay tại đấy, muôn đời không thể trở lại. Thế nhưng sau đó, Vệ Trung Nguyên mang theo ba mươi sáu huynh đệ cận vệ để chặn đánh Phong Đế Đại Vu, tất cả họ đều tự nổ tung mà chết!”
“Sau khi Trì Trường Sinh quay về, tuy được Đông Phương đại soái dốc sức cữu chữa nhưng vẫn mất mạng vì không trị được; cũng trong trận chiến ấy, Đông Phương đại soái nổi giận ngút trời, thề phải báo thù. Hắn sắp đặt bố cục tầng tầng lớp lớp để diệt trừ Phong Đế, dùng ba vạn đại quân làm mồi, đại soái hai quân hợp mưu, bốn mươi vạn quân tinh nhuệ mai phục; Tả Lộ Thiên Vương chỉ huy trận chiến, thề phải một phát giết chết Phong Đế.”
“Mưu đồ sắp đặt một phen, cuối cùng dùng đại trận vây chặt Phong Đế! Đại quân bắt đầu tấn công tiêu diệt!”
“Cũng chính là lần ấy, ta đang hành quân trên đường thì thấy vết rách không gian liền mạch cách đó mấy vạn dặm, Hồng Thủy Đại Vu gấp rút chi viện cho Phong Đế... Một cú nện đưa bọn ta về Tiềm Long... Đến tận giờ phút này...”
Diệp Trường Thanh thở dài sâu xa: “Cú nện ngày ấy là do Hồng Thủy Đại Vu vội vã cứu viện Phong Đế Đại Vu, tiện tay vung chiêu chứ không hề đánh có chủ đích; nếu không thì lần đó... Ta và các người đã sớm hóa thành bột mịn, lấy đâu ra nhiều thời gian sống tạm qua ngày đến thế!”
“Đến cuối cùng, trận chiến ấy thất bại trong gang tấc, Phong Đế được Hồng Thủy cứu đi, nhưng lại lạc mất binh khí Phong Đao.”
“Sau khi Trì Trường Sinh chết, Thiện Tiểu Như đau thương tột độ, qua một đêm mà tóc bạc trắng. Đông Phương đại soái và Tả Lộ Thiên Vương đều cảm động trước tấm chân tình ấy nên bắt tay với nhau, trong lúc chôn cất Trì Trường Sinh, bọn họ đến Vu Minh, trả lại binh khí của Phong Vu Đại Đế nhằm đổi lấy gốc hoa Bỉ Ngạn vạn năm từ tay Đan Không Đại Vu, lấy linh hồn cốt lõi của loại cây linh thiêng này để chôn cùng, đồng thời mời cao thủ Đạo Minh ra mặt, thiết lập trận pháp Luân Hồi Ba Kiếp cho yên tâm.”
Nói đến đây, mọi người chợt nghĩ đến điều gì, như bị kích thích, bọn họ đột nhiên xốc dậy tinh thần.
Thậm chí ánh mắt Tần Phương Dương cũng sáng quắc, hắn mơ hồ đoán được lý do mà Diệp Trường Thanh kể câu chuyện cũ này, nhưng lại không dám tin tưởng.
Diệp Trường Thanh cười khổ: “Lúc ấy nói là để yên tâm, bởi vì trong chuyện này, Tả Thiên Vương và Đông Phương đại soái cũng không nắm chắc đường nào, chẳng qua họ đã hết cách, chỉ đành giữ lại chút niềm hy vọng mà thôi.”
“Kể từ đó, Thiện Tiểu Như với mái đầu bạc tung hoành trận mạc lâu dài mới giành được danh hiệu Bạch Phát Thiên Tiên. Bởi vì nàng có mái tóc bạc trắng và dáng dấp đẹp tuyệt trần như tiên nữ, gần như trở thành bảng hiệu của Đông quân!”
“Sau sự kiện này, mười tám năm sau... có một thiếu niên, khi ấy thiếu niên này chỉ có tu vi thuộc cảnh giới Đan Nguyên, nhưng lại không màng tất cả, vượt ải vạn dặm xa xôi, một mạch tìm đến Nhật Nguyệt Quan của doanh trại Đông Phương!”
“Thiếu niên này tự xưng là Thiên Phong Kiếm Trì Trường Sinh, hơn nữa nhận biết tất tần tật huynh đệ trong quân, người nào hắn cũng quen mặt, có thể nói ra tên họ, thậm chí có một số chuyện riêng tư mà người ngoài không biết, hắn lại biết hết, nói ra từng chuyện cực kỳ đáng tin... Sau khi trải qua sự xác nhận của Đông Phương đại soái và Tả Thiên Vương, trải qua cuộc khảo sát liên tiếp của Bạch Phát Thiên Tiên Thiện Tiểu Như... Họ đã xác định thiếu niên này thật sự là Thiên Phong Kiếm Trì Trường Sinh đầu thai chuyển kiếp.”
“Ụ móa!”
Câu này không phải do hiệu trưởng hiệu phó nói, mà là Hạng Xung đang đứng bên cạnh bưng mâm, hắn quá sốc nên mới buột miệng thốt ra!
Hạng Cuồng Nhân cực kỳ tức giận, cho rằng chắt trai khiến mình mất mặt, không ngờ nó lại dám nói tục!
Nhưng ở trước mặt khách quý, Hạng Cuồng Nhân không thể nổi giận, đành phải dùng ánh mắt không khác gì dao nhỏ lăng trì chắt trai nhà mình không ngớt!
Bà mợ mày! Dám nói tục!
Đúng là khiến ông đây mất hết mặt mũi, bà nội mày! Đồ mất dạy!
Hạng Xung im re như ve sầu mùa đông, run bần bật như chim cút trong gió rét.
Tần Phương Dương hít thở thật sâu, đôi mắt đột ngột sáng rỡ hơn bao giờ hết.
Hắn thật sự không biết chuyện này.
Mọi chuyện thật sự xảy ra cách đây lâu lắm rồi, tuy Tần Phương Dương cũng từng nhập ngũ đi lính nhiều năm, thế mà lại không biết câu chuyện cũ này!
Nhưng không biết không phải là điều quan trọng nhất, giờ phút này Tần Phương Dương nghe được rất nhiều chuyện, niềm hy vọng bỗng chốc trào dâng trong lòng.
Hy vọng gặp lại người đã cách mình mấy đời.
Nếu như có thể gặp lại, đợi đến khi người ấy không còn là Hà Viên Nguyệt, mà đã trở thành Lữ Thiên Thiên!
“Thiếu niên này cũng đang dần trưởng thành, tu vi tiến triển cực nhanh, tiến bộ vượt bậc, bởi vì hắn có được ký ức tu luyện hoàn chỉnh của Trì Trường Sinh...”
“Cho đến hôm nay, hắn đã sớm kết hôn với Bạch Phát Thiên Tiên Thiện Tiểu Như, làm tròn lời hứa hẹn năm xưa, hai vợ chồng họ cùng nhau dốc sức cho Đông quân; mà nhắc đến tên hắn, tin chắc các người cũng nghe nhiều đến mức thuộc làu rồi.”
“Thiên tài đứng đầu Đông quân.” Diệp Trường Thanh mỉm cười nhìn mọi người.
Hạng Cuồng Nhân, Văn Hành Thiên, ngoài ra còn có Tần Phương Dương, bọn họ chấn động cả người, buột miệng thốt ra: “Tuyệt Đao Công Tử Thiết Mộng Như?”
Hạng Cuồng Nhân và Văn Hành Thiên nói là: “Tuyệt Đao Công Tử Thiết Mộng Như?”
Mà Tần Phương Dương lại nói thành: “Tuyệt Đao Tướng Quân Thiết Mộng Như?”
Nhưng chắc chắn rằng họ đều nói chung một người!
Diệp Trường Thanh cười nhẹ và nói: “Đúng vậy, chính là người này. Vì chuyện này được che giấu lạ thường, hơn nữa còn liên quan đến giao dịch của các quan chức cấp cao ở Vu Minh, có thể nói rất ít người biết chuyện, năm đó Đông Phương đại soái còn ra lệnh phải ngậm miệng... Nhưng Bạch Phát Thiên Tiên Thiện Tiểu Như đã kết hôn với Tuyệt Đao Công Tử Thiết Mộng Như là chuyện ván đã đóng thuyền, sự thật không thể nghi ngờ!”