Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1194 - Chương 1195: Bệnh Tâm Lý Cần Phải Dùng Tâm Dược Để Trị (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1195: Bệnh tâm lý cần phải dùng tâm dược để trị (2)

Tần Phương Dương hít hơi thật sâu, khuôn mặt hắn đột nhiên căng tràn đỏ bừng. Chỉ trong chốc lát, thậm chí hắn cảm thấy váng đầu hoa mắt.

Hắn vừa ăn vừa nói: “Diệp... Hiệu trưởng Diệp... Ý ngài là...”

Diệp Trường Thanh mỉm cười: “Thầy Tần, ta nghe nói sau khi hiệu trưởng Hà đi, từng có cao thủ sắp xếp... Ít nhất ta cho rằng... ngày hai vợ chồng gặp lại... tuyệt đối chưa hết hy vọng.”

Tần Phương Dương túm tay Diệp Trường Thanh, hơi thở càng thêm dồn dập, hốc mắt đỏ hoe, yết hầu không ngừng lăn lên trượt xuống.

Rất lâu rất lâu sau, hắn đột ngột đứng dậy, cầm ly rượu lên, cất giọng nhẹ nhàng mà cảm kích tột cùng: “Hiệu trưởng Diệp, ta... kính ngài một ly!”

Diệp Trường Thanh nói một thôi một hồi, đương nhiên ý định thật sự là khuyên nhủ an ủi Tần Phương Dương.

Nhưng cũng từ đó mà thể hiện rõ một điều: Đối với những chuyện ngày trước ở thành Phượng Hoàng, Diệp Trường Thanh đã hiểu biết đến từng chi tiết nhỏ nhất!

Diệp Trường Thanh đứng dậy cụng ly, uống một hơi cạn sạch rồi khẽ nói: “Chúng ta đều hy vọng chuyện này trở thành sự thật... Nhưng cho dù có ví dụ thực tế trước đó, hiện tại chưa có gì thật sự xuất hiện, chúng ta cũng không thể nắm chắc, tuy nhiên... hy vọng này thật sự rất lớn.”

Tần Phương Dương hít sâu: “Ta hiểu rồi, ta sẽ không từ bỏ.”

Dứt lời, hắn nhìn Tả Tiểu Đa bằng ánh mắt sâu sắc, trong mắt toàn là sự cảm kích.

Mà Tả Tiểu Đa thì đang nhìn Diệp Trường Thanh, ánh mắt cảm kích nhiệt liệt.

Hôm nay gặp mặt, cho dù Tần Phương Dương ăn mặc sửa soạn nhưng khí chất trên người hắn lại không lừa được ai, đó là một kiểu trầm tĩnh, yên tĩnh đến mức lặng ngắt.

Kiên quyết chết đi.

Sống không còn gì luyến tiếc!

Nhưng sau khi Diệp Trường Thanh nói những lời này, lại khiến tinh thần của Tần Phương Dương có sự thay đổi rõ rệt.

Bệnh tâm lý cần thuốc tâm lý để trị, trước giờ đều không phải là lời nói suông.

Nếu lúc ấy chỉ có một mình Tả Tiểu Đa nói, Tần Phương Dương tin hay không lại là chuyện khác; dẫu có hy vọng đi nữa thì cũng hết sức xa vời.

Nhưng hôm nay, Diệp Trường Thanh tung ra một ví dụ rành rành ngoài hiện thực!

Thấy được, sờ được, một ví dụ thực tế rõ nét, thật sự tồn tại!

Hai người trong câu chuyện ấy còn sống, họ đang ở trong Đông quân!

Có thể tìm được!

Đối với việc động viên Tần Phương Dương, quả thực không gì sánh kịp!

Đây là lần đầu tiên, từ tận đáy lòng hắn trào dâng tư tưởng kiểu: “Ta không thể chết được, ta phải đợi Thiên Thiên đến tìm ta! Trước khi nàng tìm được ta, bất kể thế nào, ta cũng không thể chết!”

Ý chí sinh tồn chủ động thế này, hoàn toàn khác hẳn khái niệm sống mơ hồ qua ngày đoạn tháng như trước đây!

Cả người hắn bỗng chốc trở nên tươi sáng, nhắc đến nhà là thấy... bừng bừng sức sống!

Từ khi hiệu trưởng cũ qua đời, điều mà Tả Tiểu Đa lo nhất chính là tâm trạng của Tần Phương Dương, nay nhìn thấy đối phương thay đổi như vậy, làm sao hắn co thể không vui sướng ủng hộ, không mừng rỡ như điên?

Sau cuộc nói chuyện ấy, không khí trên bàn ăn đã thay đổi rất nhiều, hòa hợp nhiều hơn trước.

Văn Hành Thiên thừa dịp mở miệng, chỉ vào Tả Tiểu Đa mà cười ha hả: “Thầy Tần, học sinh này của ngài... Không tồi thì đúng là không tồi, tố chất con người rất tốt, cực kỳ xuất sắc về mọi mặt, nhưng ta muốn nhờ ngài chỉ dạy một chuyện, tánh tình lì đòn của hắn... Trước đây ngài đã dạy dỗ thế nào?”

Nghe câu hỏi này, Tần Phương Dương không nhịn được bật cười.

Ngay tức thì, Tả Tiểu Đa cảm thấy sởn tóc gáy, trong lòng như có từng hồi chuông cảnh báo!

Hắn đột nhiên cảm nhận được ác ý mãnh liệt.

Thế nên trước khi Tần Phương Dương mở miệng, hắn đã vội vàng cướp lời: “Nhớ năm đó thầy Tần dạy dỗ, quả thực ghi lòng tạc dạ, không dám quên ngày nào...”

Hắn thở dài như thể tình cảm dạt dào, biết ơn vô hạn: “Lúc trước thầy Tần đối xử với ta theo kiểu hiểu chi dĩ tình, động chi dĩ lý[1], không hề trừng phạt về mặt thể xác, hiền lành điềm đạm, dùng lý khiến người ta phải phục, quả thực là tấm gương đạo đức nhà giáo, gương sáng cho người ta, đủ để tạo thành gương tốt cho các thầy cô khác. Thế nên ta mới có thể trưởng thành xuất sắc, nhân tài trong số người được chọn, sự lựa chọn số một...”

[1] Dùng đạo lý làm người ta cảm động, dùng phương thức tràn ngập cảm tình khiến người ta hiểu.

Vừa nói, hắn vừa nháy mắt với Tần Phương Dương. Thầy Tần, ngài phải phối hợp đó nha...

“Ọe...”

Lý Thành Long không nhịn nổi, xoay người buồn nôn.

Các hiệu phó hiệu trưởng cũng tỏ vẻ kỳ lạ, không khí yên tĩnh đến độ không ai nói gì, thậm chí nghe thấy tiếng kim rơi.

Trong chớp mắt, nơi đây thế mà trở nên im ắng.

Tần Phương Dương cười ha ha: “Tên nhóc này ấy, thông minh, lương thiện, trung hậu thật thà, tố chất không tồi, có thể chịu khổ, chịu mạo hiểm, đầy đủ nghĩa khí... nhưng hắn cũng có không ít tật xấu, về chuyện giáo dục cái tính lì đòn của hắn thế nào...”

Ánh mắt Văn Hành Thiên ngời sáng: “Sao ạ?”

Tần Phương Dương cất tiếng ho, không khỏi phì cười: “Kinh nghiệm của ta chỉ có một chữ thôi!”

Văn Hành Thiên ngầm hiểu, cố ý hỏi: “Chữ nào?”

Tả Tiểu Đa ho khan liên tục, ánh mắt đảo như lạc rang.

Tần Phương Dương làm lơ hành động của Tả Tiểu Đa, nhịn cười, nghiêm túc nói: “Đánh!”

“Ha ha ha...”

Bỗng bọn họ lại cười phá lên.

Tần Phương Dương còn nói thêm một câu: “Nếu là bốn chữ tâm đắc, thì sẽ là: Đánh thật là mạnh”

“Lúc trước hình như một ngày đánh tám lần… là lần đánh ít nhất.”

Tần Phương Dương có hơi thổn thức: “Ban đầu ở Nhị Trung thành Phượng Hoàng, cái thằng nhãi này không khác gì một quả cầu, lúc nghiêm trọng, ta có thể đá hắn không rơi xuống đất từ sáng tới tối… Sau khi phát hiện được điều này, sự tiến bộ của hắn lại được nâng cao, đây cũng đã trở thành một màn quen thuộc ở Nhị Trung của chúng ta, Lý Thành Long, nói vậy đúng không…”

Lý Thành Long thổn thức mãi: “Nhưng mà mỗi lần thầy Tần đánh hắn xong, thực lực của hắn lại cao thêm một bậc, sau đó lại tới đánh bọn ta... Có đôi khi mấy người bọn ta nghi ngờ, phải chăng Tả lão đại có một thể chất đặc biệt, cứ bị đánh là tu vi tăng lên…”

“Ha ha ha ha…”

Cả đám người chợt cười phá lên, cả sảnh đều văng vẳng tiếng cười.

Mắt Tả Tiểu Đa long sòng sọc, hắn cắn răng nghiến lợi nhìn Lý Thành Long, tức tới thở hổn hển!

Ngươi đợi đấy!

Ngươi đợi đấy, cứ đợi đấy!

Ta có loại thể chất này hay không thì chưa biết, nhưng ta ngươi chắc chắn là có!

Yên tâm đi Phù Phù, ông đây sẽ đánh cho ngươi bay thẳng lên trời!

Bình Luận (0)
Comment