Văn Hành Thiên cười đến phun rượu, ho khan liên tục: “Thì ra là vậy, xem ra phương pháp dạy của ta đúng vậy, chỉ là bảo hủ quá, lực vẫn còn hơi nhỏ…”
Mặt Tả Tiểu Đa vặn vẹo cả lên, bày một bộ rất tủi thân ra cố gắng cứu chữa chút sĩ diện cuối cùng: “Thầy Tần, ta đáng yêu như vậy… Sao ta lại là loại người như vậy được? Ngươi nói… Ngươi nói là Lý Thành Long mà đúng không?”
Hắn vừa nói vừa nháy mắt lia lịa.
Mau sửa miệng, mau sửa miệng.
Ngươi nói là Lý Thành Long đi nhanh lên.
Chính là hắn!
Đại ca gặp nguy, tiểu đệ xả thân cứu giúp, đúng là hắn - tên tiểu đệ này rồi!
Lỡ đâu Văn Hành Thiên làm thế, sau này ta sống sao nổi…
Gòi, cái kiểu này là ta lại chuẩn bị “được” ăn đánh dập cmn mặt rồi đây.
Thôi thì để thầy Văn đánh Lý Thành Long cũng được.
Lý Thành Long lắc đầu cuống quýt: “Không phải ta! Không phải ta!”
Tần Phương Dương uống một hớp rượu, cười dài rồi nói: “Thật ra thì hai người này... Mắc cái thói giống nhau, đều là không bị đánh thì không thấy thoải mái... Nhưng triệu chứng của Lý Thành Long thì nhẹ hơn chút, còn Tả Tiểu Đa ấy hả…”
Hắn Trầm nghĩ một lát rồi nói: “Là được xếp vào loại bệnh tình đã nguy kịch… Cứ thẳng tay tăng mạnh liều thuốc, không sao cả!”
Văn Hành Thiên cười ha ha: “Ta hiểu, hiểu hết rồi, nếu đã như thế, thì ta đây... Sẽ áp dụng phương pháp của thầy Tần bắt đầu từ bây giờ, biểu hiện lúc này của Tiểu Đa, đã chứng minh phương pháp của thầy Tần là có hiệu quả, quả là một phương pháp làm người ta nhớ mãi, rất sắc sảo, hằn vết vào trong xương!”
Hắn nói xong rồi liếc xéo Tả Tiểu Đa đã ngây ra như phỗng, vẻ mặt như cha mẹ chết một cái, trong đôi mắt toát ra một ý: “Thằng nhãi, ngươi cứ chờ xem, món nợ của chúng ta sắp được tính rồi.”
Ngay lập tức Tả Tiểu Đa cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, hôm nay, thật khó sống.
Bầu không khí càng ngày càng sôi nổi trong lúc chén cụng nhau, lượt món ăn đầu tiên đã dọn xuống, lượt thứ hai được bưng lên, sau đó mấy người phụ nữ Bà Thạch bắt đầu ngồi xuống.
Đợi món ăn lại được bày lên bàn, Hạng Cuồng Nhân cười ha ha nói: “Hôm nay thật sướng, đã lâu rồi không được uống đã như vậy, Tiểu Xung, Tiểu Băng, các ngươi không phải có chuyện cần tìm Lý Thành Long bàn bạc sao? Đi thôi, đi thôi, ba đứa nhóc các ngươi đi chơi đi.”
Những lời này rất thú vị.
Hắn kêu Hạng Xung, Hạng Băng và Lý Thành Long, ba người trẻ tuổi đi chơi, nhưng lại không nói gì tới Tả Tiểu Đa.
Hành động này của hắn khá là mạnh bạo, rõ ràng, chẳng nhẽ Tả Tiểu Đa không phải người trẻ tuổi sao?
Đây rõ ràng là phân biệt đối xử!
Sau đó, hiệu phó Cao ăn thêm vài miếng, kính vài ly rượu xong thì đứng dậy nói cáo từ.
Nói là còn có việc, dáng vẻ muốn đi gấp không thì trễ.
Lúc sắp chia tay, còn kính Tần Phương Dương ba chén rượu, rồi mới dẫn theo vợ đi.
Mọi người mời ở lại một hồi, nhưng hiệu phó Cao vẫn rời đi rất kiên quyết.
Còn về chuyện hắn có việc, trong lòng ai cũng biết, hiệu phó Cao cũng hiểu ở trong lòng.
Dù sao thì hắn cũng là người có hiềm nghi, hơn nữa sắp bị điều đi; sau khi ăn hai lượt món ăn, thì đã trở thành người ngoài rồi.
Vả lại câu nói kia của Hạng Cuồng Nhân, tuy là đang nói Hạng Xung, Hạng Băng, nhưng cũng là một ý nhắc dành cho hắn.
Hiệu phó Cao khi đã không bị dục vọng về quyền lực làm lu mờ tâm trí, trong lòng hắn hiểu rất rõ.
Còn vì sao hiệu phó Hạng lại gọi Hạng Xung, Hạng Băng... Tác dụng chính của nó nằm ở chỗ này: Làm một vài việc, sau đó, tới lúc thích hợp thì ta cho các ngươi biến, bắt các ngươi làm vai người công cụ cuốn xéo.
Cho người ta một ám chỉ, thế là đủ!
Hạng Xung và Hạng Băng lần này đã hiểu thấu đáo về giá trị của mình, họ cảm thấy chán chường.
Hóa ra, hai người bọn ta chỉ có chút tác dụng đó, một câu là xong việc.
Nhưng hai người họ không biết rằng Hạng Cuồng Nhân cũng đang buồn bực trong lòng.
Kể từ khi kết bái huynh đệ từ nhiều năm trước tính tới nay, thẳng tới bây giờ, mặc kệ là ở trong quân đội hay ở trường học, phái người đi đắc tội người khác, luôn là hắn.
Ta con mẹ nó kết bái làm anh em với các ngươi, là để chuyên làm mấy chuyện xấu xa đi đắc tội người khác này đó à!
Đậu mòe chứ!
Hạng Cuồng Nhân rất là bất mãn đưa mắt liếc mấy người này, tuy ông đây nhìn trông giống thổ phỉ, nhưng các ngươi cũng không thể làm vậy được chứ. Trái tim của ta thực ra vẫn rất lương thiện…
Loại chuyện xấu xa này, lần sau đổi người khác làm được không?
Coi ông đây là người công cụ thật đấy à?
Đám người Diệp Trường Thanh, Văn Hành Thiên, Lưu, Thành, Triển mặt không đổi sắc, làm lơ ánh mắt này của Hạng Cuồng Nhân, bọn họ đều nói chuyện với Tần Phương Dương, rất sôi nổi.
Bọn ta không nhìn thấy.
Đậu xanh rau má!
Hạng Cuồng Nhân bưng chén rượu lên uống một hớp lớn, hắn cau mày ngẫm nghĩ, con cháu đời sau lúc lấy vợ, nhất định phải tìm mấy người có vóc dáng nhỏ xinh để còn thay đổi gen của gia tộc… Nếu không, đứa trẻ sinh ra sau này, chắc chắn sẽ là loại kiểu mẫu chịu tiếng xấu thay cho người khác này của hắn.
Nhưng nhớ tới người vợ ban nãy chọn cho Hạng Xung, hắn lại uống thêm chén rượu nữa.
Đứa bé gái của Chiến gia kia, hình như... Còn cường tráng hơn cả lão phu!
Vấn đề về gen người này điều chỉnh thế nào đây…
Haizzz!
Hạng Xung và Hạng Băng không biết ông cố của bọn họ đang nghĩ gì trong lòng, họ thấy hai mắt của Hạng Cuồng Nhân đảo tròn, cảm thấy rét run trong lòng, dữ tợn quá!
Vội vàng đứng dậy gọi cả Lý Thành Long cùng đi ra ngoài.
Người ngồi ở bàn lúc này, đúng là không còn người ngoài nữa.
Diệp Trường Thanh, Hạng Cuồng Nhân, Văn Hành Thiên, hiệu phó Lưu, hiệu phó Thành, Hiệu phó Triển, bà Thạch và ba người vợ của các hiệu phó, trừ những người này ra, cũng chỉ còn có Tả Tiểu Đa và Tần Phương Dương.
Tần Phương Dương vẫn tươi cười, nhưng trong lòng lại biết rất rõ ràng.
Đám người này, quả nhiên là đã nghe lén.
“Hiệu trưởng Diệp, theo ý ngươi... chỗ thịt kia và đống nhẫn của Tả Tiểu Đa nên xử lý thế nào bây giờ?” Tần Phương Dương không do dự nữa, vào thẳng luôn vấn đề, hoàn toàn không hỏi vì sao các ngươi lại biết.
Bởi vì, các ngươi đã biết!
Tất cả bọn họ đều hiểu được, cũng không cần giải thích trong lúc tình cờ, cẩn thận, trùng hợp gì gì đó.