Ngụ ý là: Cao Võ Tiềm Long các ngươi, nghe lén cuộc trò chuyện của ta và học sinh, sự thật là như thế.
“Khụ khụ khụ, khụ khụ, khụ khụ... Hành Thiên à, chuyện này là ngươi nghe được, ngươi nói đi.”
Diệp Trường Thanh ho khan mãi.
Ánh mắt liếc xéo nhìn Văn Hành Thiên chíu chíu cả. Ngươi nghe lén, ta không nghe lén!
Học sinh của ngươi, ngươi tới đỡ.
Văn Hành Thiên suýt chút nữa cũng muốn bỏ tiệc!
Ta mẹ nó còn đang so làm giáo viên chủ nhiệm thế nào với người ta...
Mới thoáng cái ngươi đã gắn lên đầu ta cái tội danh đầy sỉ nhục là nghe trộm người ta nói chuyện rồi.
Nếu đã như thế, ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.
Văn Hành Thiên hắng giọng trong khi mọi người nhịn cười, hắn mỉm cười nói: “Nói tới thì thấy xấu hổ, chiều nay hiệu trưởng Diệp nhàn rỗi ở nhà, cũng không phải là cố ý nghe cuộc trò chuyện của Tần huynh và Tiểu Đa; nhưng mà khoảng cách có hơi gần quá, tu vi của hiệu trưởng Diệp lại quá cao, vả lại... Có vài thứ đúng là cần hiểu một ít, hiển nhiên là có thể thông cảm.”
Không phải là ta, ta không muốn cõng nồi, là Diệp Trường Thanh nghe lén.
Tần Phương Dương nhịn cười: “Đúng đúng, hiệu trưởng Diệp có tu vi uyên thâm, là người tài ba trong số chúng ta, bọn ta, không theo kịp.”
Diệp Trường Thanh bỗng thấy nghẹn trong tim.
Văn Hành Thiên ngươi được đấy, ta để ngươi cõng nồi, ngươi quay đầu lại mang hiệu trưởng ta đây ra bán ngược lại đúng không?
Ý là ngươi không nghe trộm chứ gì?
Trường hợp này giống với khi hai quân giao chiến, ta khoát tay nói với quan tiên phong: Ngươi xông lên cho ông!
Sau đó quan tiên phong quay ngựa lại, xách Đại Soái như ta ra ngoài, trực tiếp ném cho kẻ địch.
Thế này thì còn đánh cái rắm!
Văn Hành Thiên ngươi được!
Ngươi được đấy!
Ngươi giỏi lắm!
Tần Phương Dương ngươi cũng thế, ông đây mới vừa tháo gỡ khúc mắc trong lòng của ngươi, ngươi lại báo đáp đại ân nhân ta đây như thế đấy, không theo kịp?
Không theo kịp!
Ngươi đang khen hay đang chê tưởng bọn ta không nghe ra sao?
Diệp Trường Thanh thầm nổi giận trong lòng, tuy đã tức tới đỏ mặt tía tai, trên mặt mặc dù đỏ, nhưng còn phải bày ra cái vẻ mặt áy náy, còn là kiểu nên tỏ ra như vậy.
Lão phu nhịn chết rồi!
Bị người hãm hại nhiều năm như vậy, ông đây cũng chưa thấy nghẹn khuất như thế!
Nhưng mà nói cũng nói rồi, đã nói tới cái mức này rồi, Văn Hành Thiên cũng là cái vò đã mẻ lại sứt, không còn cố kỵ gì nữa.
Dù sao đã đắc tội!
Vậy thì dứt khoát mà làm tiếp chứ sao!
Đắc tội mười phần trăm và đắc tội một trăm phần trăm cũng khác nhau lắm!
“Sau khi biết chuyện, hiệu trưởng Diệp bèn tới tìm ta để bàn bạc kỹ về việc này.”
Văn Hành Thiên mặt không đỏ thở không nhanh, không để ý ánh mắt sắc bén như phi đao của Diệp Trường Thanh, nói đầy can đảm không sợ chết: “Lại nói, không sợ thầy Tần chê cười, Văn Hành Thiên ta cũng không phải là khoe khoang... Lúc ấy ta đã nói với hiệu trưởng Diệp, học sinh đã có lòng như vậy, chúng ta nhất định phải xứng đáng với học sinh!”
“Lúc ấy hiệu trưởng Diệp vốn đang định... Khụ khụ, không nói tới những cái kia; nhưng mà, thầy Tần yên tâm đi, Cao Võ Tiềm Long bọn ta, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện vô sỉ lấy của cải của học sinh để làm giàu cho trường! Có Văn Hành Thiên ta ở đây, cái tên hèn hạ bỉ ổi hiệu trưởng Diệp kia... Khụ khụ khụ, chuyện này chắc chắn là sẽ không xảy ra!”
Hạng Cuồng Nhân ho khan, bưng chén rượu lên uống một hớp rượu lớn, nhưng lại bị sặc, che miệng quay đầu ra bên ngoài, ho sặc sụa.
Hiệu phó Thành cúi đầu, dường như hắn đang nghiên cứu một cái đùi gà ở trước mặt, vì sao lại gặm sạch được như vậy nhỉ?
Hiệu phó Lưu ngửa đầu, nhìn đèn treo, hôm nay đèn treo nhiều màu rực rỡ đẹp thế nhỉ, sao trước kia lại không phát hiện ra chứ?!
Hiệu phó Triển nhìn Văn Hành Thiên bằng ánh mắt tràn đầy khâm phục, Văn Thập Tam, ngươi trâu bò!
Lại nói, đời này ông đây chưa phục ngươi bao giờ, nhưng mà hôm nay phục rồi!
Phục từ trong ra ngoài!
Bà Thạch cúi đầu, bả vai nàng run run; vợ hiệu phó Lưu và vợ hiệu phó Thành đều cười mỉm, hai người kéo tay nhau, nghiên cứu ngón tay của đối phương.
Diệp Trường Thanh tức tới thở hổn hển, ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm vào Văn Hành Thiên.
Lặng lẽ vận khí.
Văn Thập Tam à Văn Thập Tam, đợi Tần Phương Dương đi, ta sẽ cho ngươi đón năm mới!
Diệp Trường Thanh tức tới hồ đồ choáng váng.
Hôm nay ông đây bị tiểu đệ bán, còn con mẹ nó bị bán sạch sành sanh nữa!
Văn Hành Thiên không những bán, còn chụp lên đầu ta cái bô ỉa rồi mới bán!
Mà hắn còn phải ngậm quả bồ hòn này, phải chịu thiệt thòi tiếp, bị thiệt tới bến!
Làm lão đại làm được tới mức này, không ai làm được như ta!
Nhưng lúc này hắn cũng không thể phản bác, cũng không dạy dỗ tên này một trận được, nếu không thì chẳng phải là để cho thầy Tần Phương Dương người ta cười vào mặt sao?
Đoạn mở lời khó khăn nhất đã mở lời xong rồi, sau đó Văn Hành Thiên càng nói càng lưu loát, càng tự nhiên.
“Thầy Tần ngươi thấy phương án này thế nào, ta đề nghị...”
Văn Hành Thiên chẳng khách sáo tẹo nào, thẳng tay ôm hết công lao của Diệp Trường Thanh về mình, còn lão đại gì gì đó... Lão đại không phải là để cõng nồi sao?
Ngươi tưởng muốn làm lão đại mà dễ à? Không cõng nồi cho anh em, không gánh chuyện thay cho anh em, thế thì các enh em nhận ngươi làm đại ca làm gì?
Đạo lý này, cả thiên hạ đều nói như vậy!
Vừa nghĩ như thế, Văn Hành Thiên chợt cảm thấy mình có lý chẳng phải sợ ai.
“... Bọn ta nghĩ thế này, bán lại đống vật tư này với giá bằng một phần mười giá thị trường cho học sinh. Vì thế nên số tiền thu được, bọn ta chắc chắn sẽ không giữ lại dù một đồng một hào, sẽ đưa cho Tiểu Đa hết. Hơn nữa lúc đó còn sẽ đặc biệt tuyên truyền ở trong trường học, đây là bảo bối Tả Tiểu Đa vô tình phát hiện được khi đang thí luyện ở trong dãy núi Tinh Mang... Bởi vì hắn chí công vô tư, có tấm lòng cao cả, nên đã quyết định bán ra với giá rẻ, chỉ mong tu vi của mọi người được tăng lên…”
“Ngoài ra, cũng để thử tạo ra một người đứng đầu trong đám học sinh.” Những lời này của Văn Hành Thiên làm cho hai mắt của Tần Phương Dương sáng lên.