“Sở dĩ chỉ bán với giá bằng một phần mười giá thị trường, có ý là chủ của những thứ đó không phải vì muốn vơ vét của cải, mà là... Mặc kệ là thứ gì bọn họ cũng không thể mong ngóng người ta tặng không cho mình, thứ càng khó lấy được thì càng đáng giá. Vậy nên, học sinh nào muốn thì phải đổi lấy bằng số tiền tương đương, hoặc là đổi bằng điểm…”
“Mà điểm, trường học cũng sẽ quy ra thành tài nguyên, của cải hoặc là tiền tài có giá trị tương đương, trả về cho bạn học Tả Tiểu Đa.”
Văn Hành Thiên nói liền một mạch: “Còn tất cả những thứ khác, nếu bạn học Tả Tiểu Đa không tiện mang ra bán, hoặc là không có con đường để xử lý, Cao Võ Tiềm Long bọn ta sẽ thống nhất xử lý, tóm lại chắc chắn sẽ không để cho bạn học Tả bị thiệt.”
“Còn vài thứ cao giai kia, trường học đang định tổ chức một buổi đấu giá… Sau đó ai trả giá cao thì được…”
“Những người khác, nếu như có thứ gì đó có giá trị, đều sẽ thực hiện theo phương án này...”
“Phương án này là ta đề ra, hiệu trưởng Diệp bị ta thuyết phục, bây giờ bọn ta cũng đã có quan điểm giống nhau…”
Văn Hành Thiên nói chậm rãi, nói có sách, mách có chứng.
Hơn nữa giọng điệu của câu “Hiệu trưởng Diệp đã bị ta thuyết phục” kia, quả thực là làm cho con người ta mơ tưởng viển vông.
Diệp Trường Thanh bị nghẹn họng ngay tại chỗ.
Vốn Diệp Trường Thanh còn đang tính biến tức giận thành lực lượng, giờ lại trừng mắt nhìn chằm chằm Văn Hành Thiên.
Ngươi nói như thế, giống như ta đã làm ra tội ác tày trời gì đó rồi ấy?!
Cho hỏi, nước bẩn của ngươi đã giội xong chưa?
Văn Hành Thiên tỏ ý xin lỗi, đã dội xong.
Hiệu trưởng ngươi muốn nói gì, thì bây giờ có thể nói tẹt ga.
Chỉ cần ngươi có bản lĩnh dội ngược nước bẩn lại, ta tuyệt đối không có ý kiến.
Diệp Trường Thanh tỏ vẻ ta mệt lòng quá..
Ngươi cũng đã nói tới mức này, ta đã bị ghim chắc trên cái cột mang tên sỉ nhục này rồi, ta còn giội ngược bẩn về kiểu gì được?
Ngươi không biết rằng nước đổ khó hốt, càng dội thì càng bẩn sao?
Văn Hành Thiên, ta nhớ mặt ngươi rồi đấy, ngươi cũng phải nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay, ngày sau có bị thừa thiếu cái gì, thì cũng đừng có oán trách ta làm việc vô lý!
Văn Hành Thiên nói: “Ngoài ra, Cao Võ Tiềm Long bọn ta, còn sẽ thưởng một triệu cho bạn học Tả Tiểu Đa. Thầy Tần, ngươi thấy sao?”
Diệp Trường Thanh trợn tròn mắt.
Một triệu điểm?
Cái này lúc trước chúng ta đâu có nói tới, đây cũng không phải là con số nhỏ, không đúng, đây là một con số quá lớn ấy chứ!
Nhưng mà điều làm Diệp Trường Thanh bất ngờ đó là, Tần Phương Dương lại lắc đầu: “Điểm thưởng thì thôi. Thằng nhãi này không thiếu điểm; ngược lại, nếu như có thể, thì cứ trừ mạnh điểm của hắn, bằng không, hắn có thể nằm ở trên giường làm một cá mặn, nhất định phải cho hắn một động lực.”
Tả Tiểu Đa bày ra vẻ mặt tủi thân: Thầy Tần à, ta đang ngồi nghe đây này? Lại nói, ta mà là loại người này sao?
Tần Phương Dương quá hiểu cái tính xấu xa của hắn, làm lơ vẻ mặt tủi thân của hắn, nói: “Để tự hắn luyện công, đúng là hắn khá cố gắng; nhưng đó là bởi vì hắn sợ chết. Mà mỗi khi muốn hắn ra ngoài làm nhiệm vụ, là phải lôi cái roi ra… Tính cách của thằng nhãi thật là rất hiếm gặp.”
Văn Hành Thiên nhịn cười: “Hiếm thấy thế nào? Ngươi nói rõ hơn một chút, chia sẻ với mọi người một ít được không?”
“Lười, sợ chết, tham tiền, keo kiệt, nói như thế, cũng là vì gia thế của hắn không tốt, nếu thằng nhãi này có ông bố làm quan lớn, ta đoán chừng hắn có thể nằm trên giường chây lười tới lúc chết luôn…”
“Mà điểm quan trọng nhất đó là, thằng ranh này còn nói dối không chớp mắt, lí do lí trấu có hàng tá, giỏi diễn kịch, cảm xúc dạt dào, chỉ cần là chuyện không muốn làm thì sẽ tìm cớ chạy, nếu như hắn không nhập đạo tu hành được, đi làm diễn viên, phỏng chừng đã trở thành ảnh đế gì gì đó rồi, nhưng điều kiện kiên quyết là bệnh lười của hắn không tái phát…”
Tả Tiểu Đa kêu lớn: “Ngừng! Ngừng! Thầy Tần, thầy Tần, ngươi đừng nói nữa, người ta còn cần sĩ diện mà…”
Đám người lại cười lăn lộn nghiêng ngả.
Chẳng qua bọn họ đúng là cần thay đổi cách nhìn về hắn.
Bởi vì, trong mắt bọn họ, Tả Tiểu Đa luyện công khắc khổ, huấn luyện nghiêm túc, trong lúc tỷ thí mài dũa bình thường, cũng rất linh hoạt; người như vậy, phải là kẻ không sợ chết, không sợ nguy hiểm mới đúng chứ nhỉ?
Nhưng đâu ngờ được, thằng nhãi này chăm chỉ cố gắng như vậy, cũng là vì sợ chết sợ nguy hiểm, muốn tránh đi mấy thứ này hết mức có thể…
Mà cách tốt nhất tránh xa nguy hiểm, tránh xa cái chết chính là vượt qua nó bằng thực mạnh mẽ!
Nhưng mà, mặc kệ cơ sở của hắn muốn hùng hậu tới đâu là có thể hùng hậu tới đó, trâu bò tới cỡ nào, hận không thể nhồi nhét thêm, nhưng hắn vẫn lo không đủ lá bài tẩy, chỉ hận ví tiền của bản thân không dày, cảm thấy thế giới này… Rất nguy hiểm!
Đời này ta nên ở nhà chùm chăn ngủ, biến bản thân trở thành vô địch thiên hạ, sau đó ở trong nhà mình chùm chăn ngủ, đây là mới là an toàn nhất!
Khi nào bản thân cần có cảm giác ưu việt hơn người khác thì lại mặc thần trang vào, level tăng lên max, rồi chạy tới tân thủ thôn làm màu, chẳng phải là rất vui sao…
“Phương pháp đơn giản trực tiếp nhất là phái hắn ra ngoài làm nhiệm vụ nhiều vào!”
Tần Phương Dương ho khan, nói: “Càng là loại nhiệm vụ người khác không làm được thì càng nên để hắn làm… Ví dụ như loại linh dược, tài nguyên không tìm được v.v... Thằng nhãi này, biết đâu chừng có thể mang đến cho các ngươi niềm vui bất ngờ đấy, loại niềm vui bất ngờ này không phải chỉ là một lần, hai lần thôi đâu…”
Tả Tiểu Đa la hét thảm thiết: “Thầy Tần!!!”
Tần Phương Dương cười nói: “Được rồi được rồi, không nói. Nói tiếp nữa, thằng nhãi này tức giận mất, ta sợ hắn hận ta, sợ lắm đó…”
Tả Tiểu Đa càng u oán hơn.
Ngươi nói hết rồi chứ gì?
Chẳng còn gì để nói tiếp nữa đúng không?
Chẳng còn thói xấu nào để móc mói ra nữa rồi đó!
Nếu mà còn nói tiếp nữa, đoán chừng ngoài khen ta ra thì chẳng còn gì để nói nữa rồi!
Hừ!
Quả nhiên, giáo viên đều là kẻ xấu xa, uổng công còn tưởng rằng ngươi đứng về phía đám chúng ta vô điều kiện, cưng chiều ta cả đời...