Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1198 - Chương 1199: Muốn Đi Qua! (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1199: Muốn đi qua! (2)

Thì ra là ảo giác của ta!

Nói tới đây, mọi chuyện trên cơ bản đã bàn bạc xong.

Kế tiếp cũng chỉ còn việc chè chén thoải mái thôi.

Tần Phương Dương lại nhớ tới một chuyện, nâng chén với Diệp Trường Thanh: “Hiệu trưởng Diệp, nói tới thì, sự khẳng khái hào phóng của ngươi mới là thứ làm ta bội phục nhất.”

Diệp Trường Thanh ngỡ ngàng: “Ta? Khẳng khái hào phóng?”

Trong lòng hắn tính qua một lượt, sao lại nói ra câu này?

Tần Phương Dương cười híp mắt nói: “Ta nghe Tiểu Đa nói, ngươi cho hắn mượn thần vật như Diệt Không Tháp để sử dụng.”

Cái chữ “mượn” này, Tần Phương Dương nhấn khá là mạnh.

Diệp Trường Thanh lập tức đỏ cả mặt.

Hắn hiểu ý của Tần Phương Dương rồi: Người ta cho ngươi Tinh Hồn Ngọc cực phẩm, làm ra cống hiến lớn như vậy cho trường học các ngươi, còn lấy thân mình làm mồi cho các ngươi, cửu tử nhất sinh, khi trở về còn cho các ngươi thêm hai con Thú Vương, một cơ hội làm Cao Võ Tiềm Long vươn lên!...

Sau đó ngươi lại chỉ cho người ta một Diệt Không Tháp không có tí tác dụng gì chỉ có thể dùng như nhẫn không gian, đã thế còn là cho mượn... Mượn...

Diệp Trường Thanh cảm giác mặt hắn bị đánh bốp bốp cả, trong lúc nhất thời xấu hổ muốn độn thổ cho xong.

Hắn đỏ mặt tía tai nói: “Sao lại nói mượn? Một món đồ chơi nhỏ thôi, ta tặng cho Tiểu Đa chơi từ lâu rồi. Đúng không, Tiểu Đa?”

Vừa nói nhìn Tả Tiểu Đa, trong ánh mắt mang theo sự khẩn cầu.

Đừng nói tới chuyện cho mượn, ta cho ngươi rồi! Cho ngươi đấy!

Tả Tiểu Đa ngầm hiểu, nói: “Cái đó là hiệu trưởng Diệp cho ta.”

Tần Phương Dương nói: “Ồ ồ... Cho nên ta mới nói hiệu trưởng Diệp hào phóng chứ.”

Diệp Trường Thanh cười ngượng.

Tần Phương Dương quay đầu dạy lại dỗ Tả Tiểu Đa, nói: “Diệt Không Tháp là đồ tốt, nếu hiệu trưởng Diệp đã cho ngươi, vậy thì ngươi phải xử lý chuyện này nhanh nhẹn chút, tìm một cao thủ tới giúp người làm thần niệm nhận chủ mới được! Chứ cứ trong trạng thái ai cũng vào được như bây giờ… Làm người yên tâm sao nổi?”

Tả Tiểu Đa ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, vâng, ta sẽ tìm cách.”

Tần Phương Dương nói: “Thế mới đúng chứ! Chuyện này phải xử lý cho nhanh gọn, phải thiết lập cho tốt vào. Thằng nhóc nhà ngươi ấy, chẳng làm người ta bớt lo tí nào.”

Tả Tiểu Đa cúi đầu nghe lời dạy bảo, ngoan ngoãn nói vâng vâng dạ dạ.

Văn Hành Thiên trợn trắng mắt nhìn trời. Ờm, tòa Diệt Không Tháp đó của Diệp lão đại, từ hôm nay trở đi, không có!

Tần Phương Dương kể từ khi biết tới Diệt Không Tháp, nhất là sau khi tu luyện ở trong đó xong, hắn ngay lập tức cảm thấy sự khác biệt về thời gian trong đó rất rõ ràng.

Thế nên, hắn mượn luôn cơ hội này, mặt dày làm kẻ thô lỗ đòi hộ cho Tả Tiểu Đa.

Nếu để tự Tả Tiểu Đa lên tiếng nói muốn cái này, thứ nhất là ngại nói, thứ hai là không biết tới lúc nào, đã như vậy, kẻ xấu này để ta làm cho, cứ trực tiếp đòi đã rồi tính sau!

Thậm chí, Tần Phương Dương cho rằng, chuyện hắn mới vừa biết được này, mới là chuyện lớn lớn nhất, quan trọng nhất mà lần này hắn tới đây làm!

Thừa dịp bí mật này còn chưa bị người khác biết, bóp tắt hoàn toàn luôn!

Đương nhiên Diệp Trường Thanh không phải là người xấu.

Nhưng Tần Phương Dương vẫn quyết tâm giúp Tả Tiểu Đa lấy được nó!

Ban nãy nếu như Diệp Trường Thanh giả bộ hồ đồ, nói là cho Tả Tiểu Đa mượn, Tần Phương Dương sẽ chủ động thay đổi biện pháp, đổi sang đòi trực tiếp: Tả Tiểu Đa đã giúp Cao Võ Tiềm Long nhiều chuyện như vậy, một cái tháp thôi, cho mượn cái gì? Cho hắn luôn thì có sao đâu đúng không?

Như vậy thì Diệp Trường Thanh sẽ càng lúng túng hơn, nhưng mà Tần Phương Dương mặc kệ này đó.

Hôm nay đòi được thuận lợi như vậy, Tần Phương Dương cũng hoàn toàn yên tâm!

Ờm, vô sỉ cũng là Tần Phương Dương ta vô sỉ, không liên quan gì tới Tả Tiểu Đa.

Lúc này, Tả Tiểu Đa có hơi sửng sốt, dường như nhớ tới một chuyện, quay đầu nói: “Hiệu phó Lưu, ba vị thuốc mấu chốt nhất để giúp vết thương của ngươi khôi phục là Định Dương hoa, U Hồn Đằng và Tôi Hồn Chu Quả đúng không?”

Hiệu phó Lưu ngồi ở trên xe lăn, nói rất bình thản: “Đúng vậy, hiếm khi thấy ngươi nhớ để trong lòng.”

Nhưng mà Lưu phu nhân cũng thấy hơi căng thẳng.

Phụ nữ khá là nhạy cảm.

Sao tự dưng Tả Tiểu Đa lại hỏi tới cái này?

Ngẫm lại những gì Tần Phương Dương vừa nói, ví dụ như linh dược, tài nguyên không tìm được, thằng nhãi này, biết đâu chừng có thể mang đến cho ngươi niềm vui bất ngờ, chẳng lẽ...

Ngay lập tức có một đôi mắt hồi hộp nhìn về phía Tả Tiểu Đa.

Tả Tiểu Đa cau mày, nói: “Không biết ngươi còn thiếu vị thuốc nào?”

Diệp Trường Thanh đột nhiên trở nên kích động, nói: “Tiểu Đa, sao tự dưng ngươi lại hỏi cái này?”

Trên khuôn mặt của Lưu phu nhân lộ vẻ đau thương, nàng nói: “Mười bảy vị thuốc chính, ba mươi sáu vị thuốc phụ, đều đã chuẩn bị xong từ lâu rồi. Nhưng ba vị linh dược mấu chốt nhất, là thuốc dẫn còn quan trọng hơn cả vị thuốc chính, năm ngoái Diệp đại ca tìm được U Hồn Đằng.”

“Từ mười năm trước đã bắt đầu đi tìm Định Dương Hoa, nhưng Tôi Hồn Chu Quả kia lại thứ quý giá chỉ có thể gặp mà không thể cầu.”

Lưu phu nhân khẽ thở dài, nhìn chồng mình già dần đi hằng năm, rõ ràng có hi vọng cứu chữa, nhưng tìm thế nào cũng không tìm thấy được dược liệu, loại cảm giác tuyệt vọng, loại cảm giác đau khổ này... Qua nhiều năm như vậy, mà người còn chưa suy sụp đã là chuyện không dễ dàng!

“Tôi Hồn Chu Quả?”

Tả Tiểu Đa hơi lắc nhẹ cổ tay, bỗng nhiên trong lòng bàn tay xuất hiện hai trái cây.

Hai trái cây đen nhánh phát sáng, bên ngoài nó bao phủ một lớp giống sương mù thật, ở giữa là ánh sao lấp lánh, giống như ở nơi rất xa xôi trong bầu trời đêm bao la có những sao đang lập lòe ánh sáng.

“Là cái này đúng không?” Tả Tiểu Đa hồi hộp hỏi: “Cái này...”

Lưu phu nhân đang chìm đắm đau thương tiếp tục nói: “... Nhà chúng ta đã đề cao mức giải thưởng... Số tiền đã tăng tới năm tỷ... hả?!”

Đột nhiên nàng cất một tiếng kêu sợ hãi, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào trong tay của Tả Tiểu Đa.

“Hả?!” Tả Tiểu Đa cũng kêu lên đầy sợ hãi, hiển nhiên là hắn thấy kinh ngạc khi nghe được cái giá treo thưởng “năm tỷ” trên trời kia!

Ngươi phải nói sớm chứ, Lưu sư mẫu!

Ta lấy ra rồi ngươi mới nói...

Tả Tiểu Đa lòng đầy u oán.

Bây giờ Tần Phương Dương cùng Văn Hành Thiên có thể nói là người hiểu hắn nhất, giờ phút này nhìn cái vẻ mặt sống con gì luyến tiếc của tiểu tử này, hai người đều không nhịn được muốn cười.

Bình Luận (0)
Comment