Hai mắt Diệp Trường Thanh sáng lên, trong nháy mắt đã cướp mất Tôi Hồn Chu Quả trong tay Tả Tiểu Đa: “Đúng là cái này, đúng là cái này rồi! Em dâu mau cất đi, sau khi tan tiệc chúng ta phải giúp Lão Lưu khôi phục, việc này không nên chậm trễ, không nên chậm trễ!”
Tả Tiểu Đa vươn tay, vẻ mặt cạn lời, ta cũng đã lấy ra rồi, các ngươi còn cần phải cướp giật à?
Có đáng không?
Thật sự đáng làm vậy sao?!
Nhưng trong lòng hắn lại đang rỉ máu từng giọt một ——
“Cái hành động đưa tay ra này của ta, đã làm rớt mất tầm năm tỷ rồi!”
“Với tình hình kinh tế hai ngàn đồng đủ tiền ăn của người bình thường trong một năm như bây giờ, mà trong thời gian không tới một giây ta đã để hụt mất năm tỷ! Tận năm tỷ! Để ta đi chết đây! Ta không muốn sống nữa!”
Sự bi thương trong lòng Tả Tiểu Đa chảy ngược thành sông, không, là mênh mông, là mênh mông biển lớn, là vũ trụ bao la!
Trong phút chốc, hắn cảm thấy đời người đã không còn gì thú vị.
Tả Tiểu Đa tìm được Tôi Hồn Chu Quả, đương nhiên là sẽ có bồi thường cho hắn.
Đây là chuyện đương nhiên!
Dù nói thế nào đi nữa, đám người Cao Võ Tiềm Long này sẽ không làm ra chuyện cưỡng đoạt đồ vật của tiểu bối, đây là điều chắc chắn.
Nhưng mà bây giờ nhìn vẻ mặt của Tả Tiểu Đa thật sự là rất thú vị.
Tất cả bọn họ đều ôm ý xấu muốn xem vẻ mặt đưa đám này của Tả Tiểu Đa thêm một lúc nữa, bọn họ đều nghẹn cười, không để ý tới hắn, chỉ vây quanh hiệu phó Lưu hỏi han ân cần.
“Lần này tốt quá rồi!”
“Đúng vậy, thiếu mỗi loại thuốc này thôi!”
“Không thể không nói vận khí của Lão Lưu thật tốt.”
“Đây mới là người có phúc không cần phải sầu chân chính.”
Lưu phu nhân khóc trong vui sướng, không ngừng nói cám ơn. Nhiều năm đau khổ đợi chờ như vậy, luôn mong nguyện vọng được thực hiện, giờ khắc này, Lưu phu nhân thậm chí còn cảm thấy choáng váng.
Nàng có tu vi cảnh giới cao như vậy, giờ này khắc này, hai cái chân lại giống như dẫm ở trên áng mây, nói không ra lời, không còn chút sức lực nào, ngay cả những gì mắt nàng nhìn thấy, cũng đều là bóng chồng, thân thể lung la lung lay.
Bà Thạch phát hiện nàng không ổn, vội vàng đỡ Lưu phu nhân đã không nói được lưu loát ngồi xuống, mê tơi lấy ra một lọ sinh linh chi thủy cho nàng uống.
Bà Thạch ngồi ở một bên, khẽ thở dài.
Không ai hiểu rõ bằng nàng, sự đau khổ trong những năm này của Lưu phu nhân.
Hôm nay, thời kỳ cực khổ cuối cùng cũng qua, sau này sẽ là con đường bằng phẳng chứa đầy ánh sáng.
Tả Tiểu Đa ở bên nhìn, lại cảm giác được sự đau lòng trong tim hắn đang dần dần vơi bớt.
Hắn đau lòng làm gì?
Vì sao hắn lại lấy nó ra?
Lúc hắn lấy nó ra là vì muốn đổi lấy rất nhiều rất nhiều tiền, rất nhiều rất nhiều tài nguyên từ nó sao?
Không phải!
Nếu đã thế, thì sao hắn phải đau lòng?
Vẻ mặt của Tả Tiểu Đa dần thả lỏng, trong ánh mắt cũng toát ra ý cười.
Hừ, đám lão già kia ai cũng đang nhìn ta xấu mặt, tưởng ta không nhìn ra được, nhưng mà ta cứ giả vờ buồn rười rượi, xem các ngươi xử lý làm sao.
Tần Phương Dương vẫn luôn chú ý tới hắn thấy vậy trong ánh mắt cũng lộ ra ý cười.
Cuối cùng cũng yên tâm được rồi.
Tiểu Đa bây giờ đã trưởng thành rất nhiều so với khi còn ở thành Phượng Hoàng.
Khi đó... Hắn vì có thể tiết kiệm thêm tí tẹo tiền học phí, mà nói dối tận trời, sau đó bị vạch trần hắn không biết chui mặt vào đâu, nói xin lỗi ở trên đại hội.
Nhưng mà bây giờ, năm tỷ hàng thật giá thật ở ngay trước mặt, ấy thế mà hắn lại có thể khôi phục tâm trạng rất nhanh.
Đó cũng không phải hắn có tiền rồi, là không cần tiền nữa.
Mà là, hắn thật sự cảm nhận được, có nhiều thứ, thật sự là quan trọng hơn so với tiền!
Quan trọng hơn!
Trên thế giới này, cũng không phải chỉ có lợi ích!
Nhận ra được điểm này mới được coi là đã thật sự trưởng thành!
Thậm chí, có lẽ Tiểu Đa chính bản thân hắn cũng không nhận ra được điều đó, nhưng hắn đã đang… Đi trên con tư tưởng đó rồi, là con đường vốn khác với khuynh hướng tư tưởng của hắn!
Con đường này, cho dù hắn có bàng môn tả đạo xiêu xiêu vẹo vẹo tới thế nào, nhưng tới cuối cùng con đường, vẫn sẽ là đường đường chính chính!
Cuối cùng, Văn Hành Thiên quay đầu lại, nhìn Tả Tiểu Đa đầy dí dỏm.
“Ôi, Tả Tiểu Đa... Nhìn ngươi đau lòng kìa... Chậc chậc... Ơ?”
Văn Hành Thiên kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Bây giờ Tả Tiểu Đa... Sao lại tỏ ra bình thản như vậy?
Mặc dù hắn cố gắng giả vở bộ dáng đau lòng, nhưng mà... Dấu vết sau khi trạng thái tâm lí thay đồi lọt hết vào trong mắt đám người cáo già từng trải này, ngươi giả vờ làm gì, cũng chỉ là biểu hiện giả dối không có tí ý nghĩa nào mà thôi.
Và rồi hắn chợt hiểu ra, Văn Hành Thiên cũng cảm thấy vui mừng.
Hắn cũng đã hiểu quá trình tâm trạng của Tả Tiểu Đa từ đau lòng, đến thoải mái, là như thế nào.
Đám người Diệp Trường Thanh cũng mỉm cười, rất là hài lòng.
Vỗ vai Tả Tiểu Đa, Diệp Trường Thanh mỉm cười: “Không tệ! Rất tốt! Cuộc đời con người, thật ra là một quá trình tìm kiếm, vậy thì là đang tìm kiếm cái gì?”
“Là tìm kiếm người… Đáng giá để bản thân trả giá.”
“Xuất thân của chúng ta đã quyết định, cả đời này chúng ta phải dốc sức vì cha mẹ của mình bình an vui sướng. Vì bảo vệ bọn họ, vì không để cho bọn họ cảm thấy thất vọng; vì để cho họ tự hào về mình; đây là điểm tiêu chuẩn cơ bản của đời người. Người có thể tuân thủ được điểm tiêu chuẩn cơ bản này, có xấu xa thì cũng chẳng phải xấu xa lắm, thế nên mới có câu tục ngữ, trăm việc lành, hiếu thảo là quan trọng nhất!”
Diệp Trường Thanh nói: “Đợi đến khi lớn lên, bắt đầu có bạn bè, nhưng khoảng thời gian này, tâm trí của ngươi vẫn chưa chín chắn; không phải trả giá cái gì, nói đánh nhau, cũng chỉ đơn thuần là vui vẻ ở chung một chỗ với nhau mà thôi… Mãi cho tới khi ngươi tìm được một nửa kia của đời mình, từ đó trong cuộc đời của ngươi sẽ có thêm một người cần ngươi phụ trách, cần ngươi bảo vệ.”
“Người có thể làm tốt được cả hai điểm này, mới được gọi là người!”
“Sau đó ổn định dần dần, tu vi dần dần tăng lên, ngươi sẽ phát hiện ra rằng trên thế giới này, còn có rất nhiều người đáng để bản thân trả giá, ví dụ như bạn bè, anh em, sư đoàn trưởng... Sẽ có lúc người bằng lòng làm gì đó cho những người ấy …”