“Nếu đi theo con đường này, mới được gọi là người lớn!”
Vẻ mặt của Diệp Trường Thanh tràn đầy vui mừng: “Ngươi, bây giờ đã làm rất tốt rồi.”
Tả Tiểu Đa gãi đầu.
Hắn lẩm bẩm nói: “Thế nên bây giờ ta... Là Tả đại nhân?”
“...”
Bầu không khí cả phòng vốn đang vui mừng bị câu nói kia phá hỏng không còn sót lại chút gì.
Tất cả mọi người dở khóc dở cười.
Sao thằng nhãi này lại có cái bản lĩnh phá hư bầu không khí nghiêm túc với chỉ một câu thế nhỉ?
Diệp Trường Thanh còn đang muốn nói thao thao bất tuyệt nghe thấy vậy bị nghẹn họng luôn lập tức, hắn trợn mắt nhìn thẳng.
“Ha ha.”
Lúc này Văn Hành Thiên mới lên tiếng: “Đồ vật có liên quan tới giải treo thưởng, chắc chắn sẽ đưa phần thưởng cho ngươi, nhưng mà trong đó có rất nhiều thứ tốt, chỉ một đóa Tịnh Thủy Ngọc Liên trong đó đã đủ đền bù giá trị của Tôi Hồn Chu Quả này, thậm chí là còn hơn. Nhưng mà thứ kia con gái mới thích hợp để dùng.”
Tả Tiểu Đa lập tức cảm thấy hứng thú: “Con gái ăn vào thì có tác dụng tốt gì, có thể nói cụ thể hiệu quả của nó không?”
Văn Hành Thiên: “…”
Vừa nhắc tới con gái, hai mắt của tên cẩu độc thân nhà ngươi sáng lên như hai cái bóng đèn là chuyện thế nào hả?
Mọi người lao nhao quay đầu, không thèm nhìn cái thằng nhãi nghe thấy con gái ăn được là mặt mũi đỏ chót kia, bọn họ nói chuyện tán gẫu với nhau tiếp, coi như chưa có chuyện gì xảy xa.
Tả Tiểu Đa gãi đầu, hai mắt sáng lên, trong đầu trống rỗng: Cái Tịnh Thủy Ngọc Liên gì đó kia nếu để cho mèo Niệm Niệm ăn...
Khà khà… khà khà khà khà…
Tần Phương Dương thở dài.
Đứa nhỏ này bị ngu rồi.
Hay là biết yêu thật rồi…
Chuyện này hắn phải nhắc nhở một chút, nhưng bây giờ ở đây có quá nhiều người...
Buổi tối hôm nay, khách và chủ đều thấy vui vẻ, cả phòng say khướt.
Diệp Trường Thanh đưa ra lời mời: “Qua nửa tháng nữa, chính là ngày học sinh của Cao Võ Tiềm Long xuất chinh tới tiền tuyến thay quân; đến lúc đó, dựa theo lệ cũ của trường học, vào lúc này hàng năm, sẽ tổ chức một cuộc họp phụ huynh học sinh. Đây là một việc rất trọng đại với Cao Võ Tiềm Long. Đến lúc đó nếu Thầy Tần có hứng thú, có thể đến đây xem lễ.”
Tần Phương Dương hơi do dự, rồi vẫn từ chối khéo, chỉ nói là đến lúc đó còn phải xem tình huống, chưa chắc đã tới được.
Buổi họp phụ huynh, đều là phụ huynh của học sinh tới, một thầy giáo như hắn tới thì không hợp thích lắm.
Buổi họp phụ huynh hàng năm một lần của Cao Võ Tiềm Long, là lệ cũ, đến lúc đó tất cả phụ huynh học sinh tụ họp lại; thứ nhất, là để họ tới chia tay với các học sinh xuất chinh, thứ hai... cũng là từ một góc độ nào đó, làm các phụ huynh dần dần từng bước tiếp thu một vài chuyện.
Ví dụ như... Ra chiến trường, ví dụ như... Có thể sẽ bị thương, có khả năng... Sẽ hy sinh!
Là người ở trong thời đại chiến tranh, loại chuyện này... bắt buộc phải tiếp thu, cũng phải chuẩn bị tâm lý!
Mặc dù bây giờ bọn họ còn là học sinh, hệ số nguy hiểm không phải rất lớn, nhưng mà... Loại quan niệm luôn luôn nguy hiểm tới tính mạng này, phải bắt đầu truyền bá. Bằng không, đến lúc đó xảy ra ngoài ý muốn và hy sinh, chắc chắn là sẽ có.
Nếu như đột nhiên xảy ra, các bậc cha mẹ chưa chắc đã chịu nổi cú sốc lớn như vậy!
Mà bắt đầu từ bây giờ, Cao Võ Tiềm Long đã bắt đầu chuẩn bị cho buổi họp phụ này một cách nghiêm túc!
Đây, đây là một chuyện lớn!
Buổi họp phụ huynh mỗi năm một lần, có một cái tên là: Tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ!
Hầu hết cha mẹ học sinh thực ra bây giờ đã nhận được thông báo. Thậm chí là có vài phụ huynh bởi vì đường xá xa xôi, đã bắt đầu khởi hành tới rồi.
Mà cha mẹ của Tả Tiểu Đa, hiển nhiên cũng được mời.
Hơn nữa còn là được mời đầu tiên đấy!
Văn Hành Thiên cùng Diệp Trường Thanh đều cảm thấy rất là thần kỳ.
Một cặp vợ chồng bình thường như vậy, lại có thể bồi dưỡng ra được hai thiên tài!
Thật là kỳ tích mà!
Thật muốn nhìn thử, đôi vợ chồng thần kỳ này làm được bằng cách nào…
Tần Phương Dương đến, còn có bữa tiệc ngày hôm nay, khiến cho lòng của Tả Tiểu Đa yên ổn hơn rất nhiều.
Điều làm hắn vẫn luôn lo lắng nhất chính là Tần Phương Dương.
Nhưng sau vụ tụ hội này, Tả Tiểu Đa thấy yên tâm rồi!
Thế nên hắn cố giữ Tần Phương Dương ở lại thêm một ngày.
Buổi tối ngày hôm sau, lúc Tần Phương Dương sắp đi, Tả Tiểu Đa mặc kệ sự từ chối của Tần Phương Dương, đưa cho Tần Phương Dương một gốc cây Long Hồn Sâm.
“Ta không biết khi nào mới lại được gặp thầy Tần ngươi…”
“Chỉ sợ luôn gặp không đúng dịp.”
“Ngươi có thể thử áp súc thêm vài lần ở cảnh giới đỉnh Ngự Thần, đợi sau khi đột phá Quy Huyền thì phải dùng Long Hồn Sâm này ngay! Kéo tu vi của bản thân trong thời gian ngắn nhất lên được đỉnh Quy Huyền.”
“Nếu không thì, ta sẽ không yên lòng được.”
“Chuyện dãy núi Tinh Mang lần này, ta thật lòng cảm giác được cao thủ trong thế giới này quá nhiều, quá nguy hiểm...”
Tả Tiểu Đa nói đầy chân thành tha thiết.
Tần Phương Dương không muốn nhận, từ chối mấy lần, hắn gấp tới gần như muốn rớt nước mắt.
Lúc Tần Phương Dương lại đứng ở ngoài thành Phong Hải, hắn chỉ cảm thấy tất cả giống như là mơ.
Suốt một ngày, Tần Phương Dương đi cùng với Văn Hành Thiên, dạo bước tham quan cả khu vườn trường của Cao Võ Tiềm Long; cũng có cảm nhận sâu sắc sự thâm hậu về căn cơ của Cao Võ Tiềm Long.
Đúng như những gì hắn nghĩ, Cao võ bực này như Cao Võ Tiềm Long, thực lực tuyệt đối của nhóm người cao tầng của trường học, cũng không phải là rất cao, ít nhất không một ai có thực lực vượt xa phạm vi nhận thức của Tần Phương Dương.
Thậm chí có thể nói, nếu như không phải vì ngoài ý muốn lúc đầu, thì có rất nhiều người bây giờ đang dạy học ở Cao Võ Tiềm Long sẽ phải chôn xương ở tiền tuyến Nhật Nguyệt Quan, chắc chắn sẽ không có chuyện sống sót ở hậu phương.
Nhưng cũng bởi vì trọng thương, con đường tu hành phía trước đã đứt, thấy bản thân còn ở lại trong quân đội thì e là sẽ làm liên lụy tới các đồng đội, cho nên mới chọn rời khỏi quân đội, rồi bồi dưỡng nhân tài đời sau cho quốc gia.
Nhưng chỉ cần là còn có một tia hy vọng sẽ khôi phục được, thì những người này sẽ không trở về!
Đây cũng là truyền thống của cả đại lục Tinh Hồn—— Người tàn tật không chiến đấu được, sẽ ở phía sau trồng người!
Người còn đánh được, tiếp tục đẫm máu sa trường!
“Đều là hảo hán.”
Tần Phương Dương than thở tự đáy lòng: “Nửa đời trước ở chiến trường chiến đấu vì nước, nửa đời sau ở cao võ dựng dục anh tài!”