Đến đây, chuyện Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long ở Cao Võ Tiềm Long, Tần Phương Dương coi như là hoàn toàn yên tâm, không do dự nữa.
Trước lúc tới đây, hắn thật là không nghĩ sẽ trở về với thu hoạch phong phú như vậy.
Trước khi tới hắn còn chuẩn bị rất nhiều tài nguyên tu luyện cho Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long, Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long vui vẻ phấn chấn nhận.
Nhưng cùng hai người họ tiếp xúc, Tần Phương Dương rất nhanh biết được, tài nguyên mà bây giờ hai học sinh đang dùng còn tốt hơn những tài nguyên hắn tặng —— Cái này thực sự là làm hắn có hơi lúng túng.
Mặc dù học sinh giữ gìn thể diện cho hắn, tỏ ra vui vẻ phấn chấn; nhưng Tần Phương Dương vẫn thấy hụt hẫng trong lòng.
Sau này nhất định phải chọn thêm ít hàng tốt.
Hắn nhưng không biết rằng, sự vui vẻ phấn chấn của Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long là xuất phát thật lòng, không hề có tí giả vờ nào.
Bọn họ thật sự rất coi trọng đồ Tần Phương Dương đưa tới, tất cả những thứ đó bọn đều cất giữ cẩn thận.
Phần tâm ý này Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long có lẽ sẽ luôn giữ lại, không nỡ dùng.
Mỗi lần thấy, đều cảm thấy sự yên tĩnh và cảm ơn trong đáy lòng.
Ý nghĩa của quà tặng với rất nhiều người, nó không nằm ở giá cả món quà đó thế nào, mà là ở tấm lòng.
Tấm lòng “Thầy Tần vẫn để ý tới ta, còn sẽ nghĩ cho ta, nhớ ta” này đã một món quà quý giá, giá trị của quà tặng ngược lại trở thành thứ râu ria!
Cái thứ hai mà Tần Phương Dương không nghĩ tới đó là lần này hắn có thể nhận được niềm vui bất ngờ, hơn nữa không chỉ một.
Đầu tiên là tu vi của bản thân thông qua việc tu luyện sau khi ăn linh nhục một lần, tu vi có thể nói là nhảy vọt kinh người một lần; tu vi của hắn bây giờ, tăng thẳng lên cảnh giới Ngự Thần trung kỳ, hiệu năng của thịt yêu thú cấp Vương vẫn còn thừa chưa hết, còn đang phát huy tác dụng.
Tu vi của hắn đang vững bước tăng lên tới cảnh giới Ngự Thần cao giai.
Mà một khi đạt tới trình độ cao giai sẽ phải bắt đầu chuẩn bị áp súc chân nguyên của bản thân; tới lúc đột phá Quy Huyền thì lấy Long Hồn Sâm mà Tả Tiểu Đa tặng ra dùng, ít nhất thì cũng tăng thêm được tu vi tinh thuần một ngàn năm đổ lên!
Tu vi tinh thuần ngàn năm, tu vi của bản thân gần như là bay vọt lên tới cảnh giới đỉnh Quy Huyền, thậm chí số năng lượng còn lại đủ cho hắn áp súc được chân nguyên hai lần trước khi đột phá Phi Thiên cảnh.
Nói là một bước lên trời cũng không phải là nói quá!
“Có mấy cái này làm cơ sở, vậy thì phải áp xúc đột phá xong trong vòng nửa năm, tăng lên Quy Huyền chi cảnh nhanh nhất có thể!”
Phương Dương sờ Tinh Hồn Ngọc cực phẩm trong ngực, tuy hắn vẫn luôn không nỡ dùng, nhưng mà ở trong lúc mấu chốt này, phải đặt việc tăng tu vi của bản thân lên hàng đầu, kiểu gì cũng phải dùng!
“Chỉ nhìn chuyện ở dãy núi Tinh Mang lần này... Có thể đẩy lùi được là còn may, lần sau thằng nhãi này gặp chuyện, chưa chắc đã đối phó được trình độ Ngự Thần Quy Huyền... Ta phải tăng tu vi lên tới đỉnh Quy Huyền, rồi đột phá cảnh giới Phi Thiên nhanh hơn chút!”
Tần Phương Dương trong lòng nóng lên.
Còn niềm vui bất ngờ thứ hai dĩ nhiên là câu chuyện Diệp Trường Thanh đã kể rồi.
Câu chuyện xưa, không, câu chuyện cũ này, khiến cho trái tim tĩnh lặng của Tần Phương Dương lại thiêu đốt thêm lần nữa.
Nếu ngươi có thể giữ lại ký ức, còn nhớ rõ ta, vậy thì ngươi là Thiên Thiên của ta...
Ban đầu, đồng tiền Tiểu Đa làm kia, có chứa khí vận chi lực xoay chuyển Càn Khôn... Hoặc là... Hẳn là... Cũng không kém cái mà Đông Phương đại soái lúc trước làm... Là bao đúng không?
Bây giờ trong lòng Tần Phương Dương ấp ủ một loại xúc động, muốn ngay bây giờ vọt tới Nhật Nguyệt Quan để hỏi, chi tiết của chuyện cũ này hắn đều muốn biết.
Nhưng mà…
Tần Phương Dương sờ nhẫn không gian của bản thân, thôi thì đi gửi đống ‘bưu kiện’ này xong đã rồi lại tính vậy.
Trạm thứ nhất, tới Thượng Kinh!
Mặc dù Tả Tiểu Đa không có yêu cầu gì đặc biệt, nhưng đồ đưa cho chị hắn cũng nên nhanh hơn người khác một chút mới được, sau đó cũng tiện đường đi thăm đôi vợ chồng trẻ Long Vũ Sinh Vạn Lý Tú một lát...
Sau đó đi thẳng tới Quan Đông, thăm Dư Mạc Ngôn; từ Quan Đông đi vòng vèo, tiện đường tới Cao Võ Long Hồn, thăm Lý Trường Minh; sau đó tới Côn Lôn đạo môn; thuận đường đi qua thành Phượng Hoàng...
Sau đó từ thành Phượng Hoàng lại lên đường, đi thẳng tới Tự Tại Đạo Môn; sau đó trực tiếp tới Nhật Nguyệt Quan...
Ừ, cứ thế mà làm.
Bỗng nhiên trong đầu Tần Phương Dương có chút ý nghĩ làm hắn nở nụ cười.
Kế hoạch của Tả Tiểu Đa vô cùng đầy đủ: Đi tặng một lượt như này, lượng vận động chắc chắn không ít, cơ bản có thể khiến cho hắn hoàn toàn tiêu hao sạch số hiệu năng còn dư lại trong thịt Thú Vương kia, chuyển hết thành căn cơ.
Còn có đủ thời gian, để hắn thích ứng với thực lực tu vi hiện giờ, củng cố cảnh giới; cũng mượn khoảng thời gian giảm xóc này... Tránh cho hắn đi gây chuyện, ra vẻ ta đây rồi bị thương.
Bởi vì suốt dọc đường đi này, bản thân hắn không dám làm chậm trễ thời gian, hiển nhiên cũng sẽ không có thời gian đi gây chuyện thị phi rồi.
Thậm chí... Chuyện Tả Tiểu Đa nhờ hắn gửi bưu kiện hộ xảy ra trước lúc Diệp Trường Thanh kể về chuyện xưa của Bạch Phát Thiên Tiên.
Niềm hy vọng sâu sắc của đứa bé kia, là hy vọng hắn đi một chuyến này, gặp nhiều người bạn cũ, tâm trạng trở nên vui vẻ, trong lòng không còn tĩnh mịch vắng lặng nữa, xóa nhòa đi phần tiêu cực trong lòng?
“Tiểu tử này thật là dụng tâm lương khổ.”
Tần Phương Dương cảm thấy có hơi là lạ; bản thân hắn làm thầy người ta cứ như vậy bị học sinh của chính mình tạo việc cho làm, còn sắp xếp rất thỏa đáng, mà hắn còn phải làm cẩn thận tỉ mỉ, không được qua loa...
Sau đó, Tả Tiểu Đa bận rộn suốt một ngày, mới tách rời hoàn toàn được thịt của Rết Vương và Xà Vương, còn có cả da lông.
Trừ một phần nhỏ đã bị Tần Phương Dương mang đi, Tả Tiểu Đa quyết định để lại hai nghìn năm trăm kg làm bữa ăn ngon.
Mà phần còn lại, phải còn có chừng ba mươi ba ngàn năm trăm kg, giao hết cho Văn Hành Thiên mang đi.
Nhận được nhiều linh nhục của tinh thú cấp Vương như vậy, Văn Hành Thiên đi đường tung tăng như bay.