Đống này ước chừng cũng phải có ba mươi ba ngàn năm trăm kg!
Đủ cho học sinh Cao Võ Tiềm Long hoàn thành nhảy vọt về thể chất một lần.
Nhưng mà loại thịt này, những học sinh sắp đột phá đang áp súc tu vi kia, phải đặc biệt cẩn thận khi ăn, hoặc là khi ăn thịt phải có giáo viên ở bên giúp đỡ. Nếu không, còn đang áp súc, ăn vào một miếng thịt, thì trực tiếp đột phá...
Vậy thì sẽ thiếu quá nhiều cơ hội tích lũy cơ sở, ngược lại thành mất nhiều hơn được!
Thế nên những khối thịt này, không chỉ là vấn đề phải phân phối thế nào, mà bọn họ còn phải suy xét xem phải ăn như thế nào; dĩ nhiên Cao Võ Tiềm Long những năm này, đã quen làm mấy việc này.
Nhưng trong một lần có nhiều như vậy, vẫn là lần đầu tiên!
Hạng Cuồng Nhân đề xuất ý kiến: Những học sinh đang tập huấn, sắp tới tiền tuyến thay quân, cũng phải tham gia lần tăng thể chất này.
Diệp Trường Thanh đồng ý rất sảng khoái.
Cao tầng của Cao Võ Tiềm Long chuyên môn mở hội nghiên cứu vì chuyện này, không chỉ học sinh, nếu có giáo viên cũng muốn ăn linh nhục, chỉ cần ra một cái giá cao tương ứng, cũng có thể nhận được một phần, dù sao thì lượng linh nhục lần này quá nhiều.
Ngoài linh nhục, tất cả xương, đầu lâu, da rắn Tả Tiểu Đa cũng giao ra ngoài hết.
Những thứ này đều là hàng tốt, có tiền cũng không mua được, chỉ có điều bản thân Tả Tiểu Đa lại khó sử dụng chúng, nhưng nếu giao cho Cao Võ Tiềm Long xử lý, thì lại là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
“Ta mặc kệ các ngươi xử lý thế nào, ta chỉ cần chờ lấy tiền, hoặc là tài nguyên là được.”
Tả Tiểu Đa tỏ ra rất bình tĩnh với việc này.
Bởi vì hắn có vốn liếng làm cho hắn có đủ bình tĩnh, hơn ngàn viên Ngô Công châu đào ra từ trong người Rết Vương, có giá trị cao, thậm chí còn có giá hơn đống linh nhục kia.
Nhất là trong đó có hơn bốn mươi viên Ngô Công châu to bằng nắm tay, lại càng là trân phẩm trong trân phẩm, giá trị liên thành cũng không đủ để hình dung giá trị của nó.
Ờm, còn có chín viên Ngô Công châu to ước chừng tầm cái miệng bát kia, là loại trân phẩn của cá nhân tuyệt đối, ai cũng không nói cho biết…! Ờm, trong đó có một viên đưa cho Tần Phương Dương, để hắn đi qua đưa cho Tả Tiểu Niệm rồi.
Còn mấy viên nhỏ, Tả Tiểu Đa chuẩn bị cầm chơi mấy ngày, rồi mới giao ra cho đám người Văn Hành Thiên xử lý.
Còn viên to, hắn giữ lại hết, đợi đến lúc thích hợp lại xử lý tiếp, còn tám viên kia, tất cả đều phải dấu làm của riêng!
So với Ngô Công châu, số lượng Xà châu lấy ra được ít, cả một con Xà Vương, mới tìm được có tám mươi chín viên Xà châu, trong đó tám mươi tám viên, viên nào cũng đều to cỡ nắm tay; kích cỡ của viên lớn nhất kia thì cũng không xê xích gì nhiều với cái đầu của Tả Tiểu Đa.
“Rắn có chín mươi viên Xà châu, sẽ có khả năng hóa Giao, mọc một sừng; chín mươi lăm viên, sẽ mọc thêm một sừng nữa, tiến hóa ra hai móng vuốt; đến chín mươi chín viên hạt châu, có thể hóa Rồng, từ đó về sau, không tăng thêm hạt châu nào nữa, chỉ tăng phẩm chất của hạt châu.”
Mà con Xà Vương này, cách lúc hóa Giao, cũng chỉ có một bước ngắn, nếu nó có thể ăn được thiên tài địa bảo suôn sẻ, cộng thêm tu vi ngàn năm, há lại chỉ hóa thành Giao, e là cách lúc hóa Rồng cũng không bao xa ấy chứ?!
Xà châu và Ngô Công châu, nhìn qua thì thấy tác dụng không khác là mấy, đều là ép độc phòng độc, nhưng trên thực tế nếu so sánh tỉ mỉ, thì sự khác biệt rất lớn!
Ngoài ra, con có hai viên yêu đan của Thú Vương có giá trị liên thành bị Tả Tiểu Đa dấu làm của riêng.
Nhìn hạt châu đầy đất lăn qua lăn lại, sáng lên lấp lánh, óng ánh long lanh, không chút tì vết nào, trong lòng Tả Tiểu Đa thích tới không nói được ra lời.
Ý tưởng đột phát: Nếu không thì sau này khi chơi bắn bi... Dùng mấy viên này?
Đây mới thực sự là cách điệu về mặt ý nghĩa đó!
Tả Tiểu Đa chơi hạt châu một hồi lâu sau, mới cất chúng nó đi.
Đến đây, hai con Thú Vương đã xử lý xong.
Tiếp theo là lúc xử lý mấy cái nhẫn không gian kia rồi.
Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long tăng ca, cặm cụi làm việc, kiểm kê thu hoạch đống nhẫn, thế mà vẫn mất thời gian cả một tuần mới gắng gượng xử lý xong.
Vừa xong chuyện, Phù Phù mệt tới tự kỷ luôn.
Hắn chưa thấy ai lại sai khiến người ta như vậy, ngươi là đang bóc lột sức lao động kiệt quệ tới chết đó!
Một con dê cạo được lông bị ngươi trực tiếp cạo trọc rồi đó?!
Cho dù ngươi có cả đống thuốc, liên tục cho ta dùng miễn phí, khiến ta không ngừng khôi phục, nhưng mà... Tinh thần của ta rất mỏi mệt, mệt lòng!
Phù Phù muốn khóc đã không chỉ một lần hai lần rồi...
Ông đây tưởng chỉ xử lý một ngàn cái chiếc nhẫn thôi.
Kết quả sau khi xử lý xong toàn bộ chiếc nhẫn, mới phát hiện ra, hắn trước trước sau sau rõ ràng xử lý tận hai ngàn tám trăm sáu mươi tư chiếc!
“Tả Tiểu Đa, ngươi căn bản là không có nhân tính, làm ra đủ loại hành vi khiến người ta giận sôi, ngươi, mất hết tính người!”
Lý Thành Long gào thét trong bi phẫn.
Tả Tiểu Đa hiếm khi ho khan một tiếng, nhưng lại không chế giễu trả đũa lại, còn tỏ ra có hơi chột dạ.
“Thật ra thì cái này cũng không trách ta được, còn chẳng phải là vì trong nhẫn không gian của mấy cao thủ Ngự Thần như Hoàng Tuyền Tam Quỷ, Điền Vô Cương có quá nhiều nhẫn không gian sao.”
Câu này của Tả Tiểu Đa không phải bao biện giả dối, chỉ nhẫn không gian của Hoàng Tuyền Tam Quỷ thôi, lôi từ trong đó ra cũng phải có ước chừng hơn ba trăm cái nhẫn khác, mà trong nhẫn không gian của Điền Vô Cương, rõ ràng có hơn bốn trăm chiếc nhẫn không gian.
Dĩ nhiên, có một vài chiếc là trống không, căn bản không có món đồ giá trị nào.
Nhưng mà lượng công việc này, vẫn cứ tự dưng tăng lên thêm mấy trăm lần!
Lý Thành Long không phát điên mà được à?
Rốt cuộc cũng xử lý xong, Lý Thành Long cân thử cân nặng, trong nháy mắt trở nên buồn rười rượi.
“Bà mẹ nó, ông đây gầy mất ba cân, tận ba cân đó!”
Diệp Trường Thanh đặc biệt phái một giáo viên hậu cần tới tọa trấn, tất cả những thứ gì Tả Tiểu Đa tỏ vẻ là thứ hắn không cần, vị giáo viên này gọi một cú điện thoại, sẽ có nhà buôn tới thu mua luôn.
Cao Võ Tiềm Long làm loại chuyện này, cũng đã tạo thành chuỗi sản nghiệp liên quan từ lâu.