Mấy năm này, tất cả những gì kiếm được nhưng không có tác dụng gì với họ, đều được xử lý như vậy, đã có được một lượng khách hàng khổng lồ từ lâu!
Chẳng qua suốt nhiều năm như vậy, ít có ai tống ra ngoài lượng hàng hóa khổng lồ như vậy giống Tả Tiểu Đa, nhiều tới mức không sao kể xiết!
Cho dù là Cao Võ Tiềm Long, cũng hiếm khi có ghi chép về việc giết tu giả Ngự Thần, chứ đừng nói giết nhiều tới tận ba, bốn, năm, sáu, bảy vị...
Tất cả ông chủ, giám đốc của các siêu thị từ lớn đến bé, đều xếp hàng ở bên ngoài hết, còn có rất nhiều các ông chủ cửa hàng bán độc quyền tới tham gia góp vui.
Một đống chen chúc với nhau, tụ tập lại thành một mảng lớn, giống như đang mở hội vậy.
Mà đám người lần này tới đây ai ai cũng tỏ ra phấn khởi.
Không vui, không phấn khởi mà được à, có thể mua được hàng hóa giá rẻ đó!
Mỗi lần nhập hàng từ Cao Võ Tiềm Long, cũng kiếm được một khoản tiền đó.
Thật là hy vọng cuộc sống thế này, ngày nào cũng có!
Thậm chí là cả người thu phế phẩm đều tới.
Có thể thấy được đám khách hàng này có đủ người ở các phương diện kinh doanh khác nhau.
Trong đó có một vị thương gia giành được đặc quyền hiếm có, trực tiếp đi vào trong biệt thự.
Có người nhìn liếc mắt một cái đã nhận ra, người nọ chính là nhà giàu mới nổi của thành Phong Hải, Phương tổng!
Phương Nhất Nặc nhập hàng toàn cả đống đồ lót nữ mà chằng hề khách sáo gì, sau đó lại quét sạch tất cả quần áo có tính năng phòng hộ tốt mà các võ giả đẳng cấp cao cần, rượu ngon cao cấp hắn cũng lấy mười ngàn rương rượu, còn có cả hai ngàn kg lá trà cao cấp…
Nhưng những thứ này, cũng mới chỉ là một số ít, không đáng để nói tới.
Sau khi Phương Nhất Nặc đi, vị giáo viên hậu cần này gửi cho Tả Tiểu Đa một tỷ bảy tiền mặt! —— Đây là số tiền không dính dáng gì tới nguyên liệu tu luyện, không dính dáng gì tới thiên tài địa bảo.
Chỉ riêng vật dụng trong trong thế giới thế tục, giá trị của nó sau khi thực hiện giao dịch mua bán đã nhiều tới vậy!
Ờm, đây chỉ là con số sau khi đã giảm giá!
Có thể thấy được lần này thu hoạch của Tả Tiểu Đa phong phú tới mức nào, quả nhiên là kinh thế hãi tục, làm rung động lòng người.
Sau đó mới là mấy thứ như dược liệu, đan dược, Tinh Hồn Thạch v.v... mà các tu luyện giả dùng được…
Tả Tiểu Đa nhìn điện thoại di động, tiếng chuông leng keng leng keng vang lên không ngừng, hết khoản tiền lớn này tới khoản tiền lớn khác được chuyển vào tài khoản của hắn.
Hắn vui tới quên cả trời đất, cười không ngậm miệng vào được.
Người ta nói khi mà có quá nhiều tiền, thì nó sẽ trở thành một con số, nhưng sao khi ta nhìn thấy mấy con số này đang không ngừng tăng lên, trong lòng lại thấy sung sướng thế nhỉ?!
Đợt thanh lý hàng hóa này kéo dài chừng ba ngày.
Trong thời gian ba ngày ba đêm ấy, tiếng chuông điện thoại nhắc nhở tiền về của Tả Tiểu Đa vẫn luôn vang lên, chưa từng dừng lại!
Vị giao viên hậu cần này định giá rất chuẩn, cái giá đó các thương gia đều kiếm được lời, lại cũng không bán đi với giá quá rẻ!
Liên tục ba ngày ba đêm, cho dù là vị giáo viên tu vi Hóa Vân cảnh này cũng bởi vì lo nhĩ tính toán nhiều mà mệt tới hư thoát.
Sao lại nhiều như thế chứ!
Tất cả Tinh Hồn Ngọc trung phẩm, Tinh Hồn Ngọc hạ phẩm, Cao Võ Tiềm Long thẳng tay lấy cả, cái đống Tinh Hồn Ngọc lấy đi đó có tận mấy chục triệu viên, chất đầy thành hai đống ở trong kho!
Ờm, mấy chục triệu viên Tinh Hồn Ngọc này... Có chín mươi chín phần trăm là trung phẩm, Tinh Hồn Ngọc hạ phẩm mới là số ít, thợ săn tiền thưởng ở dãy núi Tinh Mang lần này, Anh Biến tu giả gần như là xếp hạng chót rồi, trên người bọn họ làm sao có rất nhiều Tinh Hồn Ngọc hạ phẩm được, nhiều lắm thì chỉ có lác đác vài khối sung làm vật đồng giá bình thường mà thôi.
Nhưng mà Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm, cũng không có nhiều lắm.
Trong thu hoạch của Tả Tiểu Đa còn có không ít thiên tài địa bảo, Tả Tiểu Đa tạm thời không muốn xử lý, muốn giữ lại làm nhiệm vụ.
Còn vài loại còn sống thì Tả Tiểu Đa trồng luôn vào gần địa mạch trong Diệt Không Tháp của hắn.
Cho đến lúc xử lý xong xuôi, số tiền trong tài khoản của Tả Tiểu Đa tăng lên vùn vụt, vượt thẳng qua mốc năm tỷ!
Quả nhiên là phát tài đến bến luôn rồi!
Mà đây mới chỉ là thanh lý phần không đáng giá tiền, những thứ thật sự đáng giá kia, phải chờ thêm chút nữa mới xử lý xong, ví dụ như linh nhục của Thú Vương, ví dụ như Tinh Hồn Ngọc Cao Võ Tiềm Long lấy đi v.v...
Những thứ này vẫn còn chưa kết toán nữa kìa.
Ừm, còn có hai ngàn bảy trăm cái chiếc nhẫn mà Cao Võ Tiềm Long lấy đi kia, cũng đều chưa trả tiền —— hơn một trăm chiếc nhẫn có dung lượng không gian khá lớn, Tả Tiểu Đa đã giữ lại.
Một món đồ quý giá khác… Bị Cao Võ Tiềm Long lấy đi —— Là bí tịch võ học tìm ra được từ trong mấy chiếc nhẫn này, cũng chưa định giá.
Thứ nhất là cái này khó định giá, thứ hai cũng là vì Tả Tiểu Đa còn chưa nghĩ ra, bản thân hắn cần thứ gì?
Nếu muốn định giá cho bí tịch thật, Cao Võ Tiềm Long... Chưa chắc đã mua nổi!
Vậy cũng chỉ đành để đó đã.
Tả Tiểu Đa không khỏi cảm thán, chiến tranh vẫn là cách làm giàu hay nhất, giàu tới nứt tường đổ vách, là điều bình thường!
Bản thân hắn lần này ra ngoài rèn luyện chưa đến một tháng, tổng giá trị lợi nhuận thu vào đã có hơn mấy trăm tỷ, hắn chống nạnh, cảm thấy mỹ mãn, hắn rất muốn đứng trên nóc đại lâu Cao Võ Tiềm Long hỏi: Các ngươi có biết ta trâu bò tới đâu không?!
Hắn hận không thể tìm một để hỏi: Ngươi có biết bây giờ ông đây giàu tới cỡ nào không! Người có hơi tiền thì đã là gì? Ông đây còn giàu nứt tường đổ vách đây này!
Với số tiền bây giờ, ta có thể nộp tiền phạt cho Niệm Niệm mèo cho tới lúc già, cho tới lúc chết!
Nếu có người nghe được ý nghĩ của Tả Tiểu Đa, chắc chắn sẽ tỏ ra cực kỳ khinh thường: Nhiều tiền như vậy ở trong tay ngươi, ngươi ngoài việc biết nộp tiền phạt, cũng chẳng nghĩ tới cái khác, cho dù giàu chảy mỡ ra thì thế nào... Cái loại giác ngộ này của ngươi, chẳng ai sánh bằng.
Lý Thành Long ở bên, trong tay đang cầm năm mươi kg thịt Tả Tiểu Đa đưa, cười giống như một thằng ngu nặng hơn tám mươi hai kg vậy.