“Bạn nào vẫn chưa có nhẫn không gian, hoặc là diện tích nhẫn không gian nhỏ hơn một mét vuông, có thể tới phòng giáo vụ để mua, mỗi người chỉ được mua một cái, giá bằng một phần năm giá thị trường. Ừm, ưu đãi này cũng là do bạn học Tả Tiểu Đa cung cấp.”
Cả trường học Cao Võ Tiềm Long lại sôi trào lên.
Từ thầy giáo tới học sinh, hầu như không có ai ở đây không nói Tả Tiểu Đa thật là tốt!
Tả Tiểu Đa, kể từ hôm nay, hoàn toàn trở thành học sinh minh tinh của Cao Võ Tiềm Long, đã bước đầu đạt được địa vị lãnh tụ trong đám học sinh.
Diệp Trường Thanh và đám người Văn Hành Thiên nhìn cảnh tượng khí thế ngất trời trong trường học, trong lòng vui không thể tả.
“Tương lai sau này, người mà mọi người của Cao Võ Tiềm Long thực lòng tin phục là có người có đủ khả năng làm thủ lĩnh của đám người, bây giờ đã tìm được. Chỉ cần bồi dưỡng tốt, Tả Tiểu Đa sẽ trở thành dê đầu đàn, người dẫn đầu, lãnh tụ linh hồn của các học sinh nghiệp trường Cao Võ Tiềm Long trong tương lai!”
Diệp Trường Thanh cười vui vẻ: “Mặc dù lần này, nhìn thì như chúng ta đang tạo thế cho Tả Tiểu Đa, nhưng chỉ cần sau này hắn có thể dẫn dắt đám học sinh này tốt, tương lai, vẫn là Cao Võ Tiềm Long chúng ta được thơm lây nhiều hơn! Cuối cùng, uy danh của Tiềm Long cũng sẽ được nâng lên cao!”
Hạng Cuồng Nhân, hiệu phó Thành, còn hiệu phó Lưu mới vừa khôi phục đều đỏ mặt, gật đầu lia lịa.
Người từng làm trong trường cao đẳng đều biết, muốn tìm ra được một người có thể làm cho đám người tâm phục khẩu phục trong nhiều học sinh như vậy, là chuyện khó nhường nào, gần như là chuyện không thể nào!
Nhưng bây giờ, Cao Võ Tiềm Long xuất hiện một người như vậy!
Không chỉ phôi thai mà thôi, mà đã gần như đã gần như thành hình rồi!
Đây quả thực là chuyện lớn không thể lường được với tương lai! —— Nhiều học sinh như vậy, nếu như đều ở dưới sự dẫn dắt của một người, cùng nhau chung sức chúng lòng, bện thành một sợi dây thừng sẽ là một luồng sức mạnh lớn tới mức nào?
Các vị hiệu trưởng không khỏi tưởng tượng xa vời hết cái này tới cái khác, trên khuôn mặt tràn đầy mê mẩn.
Viết tới đây đành phải tiết lộ trước một câu:
Tương lai tốt đẹp mà đám người Hiệu trưởng Diệp tưởng tượng tới, đúng là sẽ xuất hiện trong tương lai.
Nhưng khi đó, bọn họ càng muốn bắt được Tả Tiểu Đa, đánh cho tên khốn này đánh ị ra shit, tè ra quần, đánh cho khóc tới nước mắt giàn giụa, phục đất mới thôi!
Nhiều năm về sau, trên đại lục lưu truyền một câu nói, làm cho mỗi khi mấy vị hiệu trưởng nghe thấy, là lại thở ngắn than dài, cạn lời cực kỳ.
“Mỹ nữ Vân Đoan, thanh niên Tổ Long, lưu manh Tiềm Long thì nhảy loạn khắp nơi!”
Ờm, đây đều là chuyện về sau... Khụ!
Đợi đến khi Cao Võ Tiềm Long thanh lý xong phần cần bán thành tiền, đều chuyển hết vào tài khoản cho Tả Tiểu Đa, số tiền trong tài khoản của Tả Tiểu Đa đã đạt tới cột mốc trăm tỷ!
Hiện trạng đó là cho Tả đại sư luôn tham tiền như mạng, bỗng chốc cảm giác bản thân mất đi mục tiêu phấn đấu.
Trong một khoảng thời gian lại thấy có hơi mờ mịt.
Mẹ kiếp, ông đây có quá nhiều tiền!
Bởi vì con số này, cho dù là tất cả số tiền dự trữ trong ngân hàng, cũng có khoảng tưng đây số tiền!
Loại cảm giác này quả thật là... Quá đã!
Vì không để bản thân cảm thấy như vậy, vì để khiến bản thân có thể tiếp tục hăng hái đi vơ vét của cải.
Tả Tiểu Đa đã làm ra một hành động thiếu não: Tắt chuông nhắc nhở điện thoại di động của chính mình.
Cứ như vậy, là ta sẽ không biết bản thân có bao nhiêu tiền rồi mà đúng không?
Sau đó, ta phải thôi miên bản thân bằng một cách, một ý nghĩ, đó chính là, cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ tiêu...
Thế nên, tiếp tục cố gắng kiếm tiền đi, Đa Đa chó!
Một khoảng thời gian ngắn kế tiếp, Tả Tiểu Đa lại đến trường, đi học, tới phòng trọng lực, tu luyện, áp súc... Mấy hoạt động này luôn lặp đi lặp lại tuần hoàn qua lại.
Đương nhiên, mỗi ngày hắn còn phải bỏ ra hai tiếng đồng hồ, xem tướng cho mọi người, kiếm tí điểm khí vận.
Ừm, còn phải bỏ ra tầm một giờ, để đánh đám người Lý Thành Long Hạng Băng Hạng Xung; sau khi bọn họ ăn thịt Thú Vương, thực lực của cả đám tăng lên nhiều, hơn nữa còn đang không ngừng tăng mạnh...
Vì vậy cả đám ai nấy cũng đều rất bành trướng, không đánh cho vài lần, để luôn xác lập địa vị lão đại của bản thân chứ đúng không?
Dưới hành động cố gắng của Tả Tiểu Đa, không mất bao lâu đã làm cho học sinh cả lớp một trở về bộ khiêm tốn cẩn thận.
Một chuyện khác không biết có được tính là thay đổi hay không, đó là lúc ăn cơm trưa mỗi ngày, số người tới cướp bàn của Tả Tiểu Đa, chợt tăng nhiều lên!
Cướp bàn, không phải vì thù.
Bây giờ cướp bàn, đã phát triển thành một cách để làm quen với nhau nhanh nhất. Mỗi một người tới cướp bàn, đều phải nói lời cảm ơn trước đã...
Người khác đi đoạt bàn của Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa cũng đang đi cướp bàn của người khác, hắp cướp hết bàn rất là nhanh, cướp xong hết bàn của tất cả học sinh năm hai, thì hắn bắt đầu tiến quân tới năm ba; hơn nữa hắn đánh tới lớp sáu rất nhanh.
Là một tân sinh năm nhất mới vào trường, bắt đầu từ lúc đánh bại cả năm hai, đi khiêu chiến các học trưởng năm ba, mỗi một lần hắn thắng, đều là đang sáng tạo lịch sử, sáng lập truyền kỳ!
Điểm khác nhau nằm ở chỗ, câu chuyện truyền kỳ này rốt cuộc có thể biên soạn tới mức nào, tới trình độ bực nào!
Chiến tích của Tả Tiểu Đa Chiến tích càng ngày càng huy hoàng, nhân duyên của Tả Tiểu Đa ở trong Cao Võ Tiềm Long cũng càng ngày càng tốt.
Nếu như chỉ có ân huệ, ví dụ như linh nhục của Thú Vương, nhẫn không gian v.v..., mọi người chỉ thấy cảm kích, cũng không bội phục, càng sẽ không sùng bái.
Nhưng mà, kèm theo với võ lực mạnh mẽ tới mức vô địch, không ngừng vượt cấp chiến đấu hơn nữa còn giành chiến thắng với sức chiến đấu siêu mạnh.
Như vậy thì bọn họ sẽ có cảm nhận khác.
Mạnh Trường Quân đã từng nói một câu, gần như đã nói ra tiếng lòng của tất cả tân sinh.
“Ta vốn biết bản thân là thiên tài, lúc ở Nhất Trung Trú Quân Điếm, đã từng thường xuyên đoạt được vị trí quán quân, sau khi tới Cao Võ Tiềm Long, không phải là không có hy vọng xa vời sẽ lấy được giải nhất tiếp; nhưng loại ý nghĩ này, chưa gì đã bị Tả Tiểu Đa bóp tắt, cố gắng đuổi kịp trình độ hắn, ấy thế mà lại thành ra bắt đầu sùng bái cái đồ đê tiện này, cho đến hôm nay, lòng của ta chẳng biết từ lúc nào đã phục hắn, ngươi nói xem phải tới chỗ nào nói lý bây giờ?!”