Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1206 - Chương 1207: Không Phải Là Tìm Chút Nguyên Liệu Nấu Ăn Sao? (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1207: Không phải là tìm chút nguyên liệu nấu ăn sao? (2)

Những lời này, có không ít người đều đồng ý với vẻ mặt cười gượng gạo.

Đúng vậy, tất cả bọn họ là thiên tài, là thiên chi kiêu tử, trước khi tới Cao Võ Tiềm Long, có ai chịu phục ai đâu?

Có chín mưới chín phần trăm người đều có loại ý nghĩ kiểu ông đây mới là đệ nhất thiên hạ!

Nhưng sau khi tới, mới phát hiện ra sự chênh lệch của bản thân và người khác, thiên tài cũng có sự chênh biệt, trên thiên tài còn có thiên tài.

Đầu tiên là không phục, sau đó là tức giận, tiếp đó là đuổi theo, liều mạng cố gắng, nhưng sau khi cố gắng hết mình nhưng vẫn không có kết quả, cũng chỉ còn lại có nhìn lên, nhìn lên, không ngừng nhìn lên... Sau đó loại nhìn lên này, biến thành ngưỡng cổ nhìn lên núi cao, thậm chí là bái phục.

Sau đó bội phục lại biến thành chịu phục hoàn toàn, chịu phục hoàn toàn lại biến thành sùng bái, sau đó từ sùng bái... Chuyển hóa dần dần thành một loại tâm lý khác.

Tuy rằng loại tâm lý tâm tính này, bọn họ ai nấy đều không muốn thừa nhận, cũng đều giữ lại sự kiêu ngạo cuối cùng kiêu ngạo để chống đỡ.

Nhưng mà bọn họ đều hiểu được.

Loại tâm lý này, gọi, là, thần phục!

...

Trong khoảng thời gian này, Lý Thành Long chỉ cần có thời gian rảnh rỗi là sẽ liều mạng nhai thịt tươi, nhai tới quai hàm đau cũng không chịu dừng lại.

Thịt của hắn chẳng những không phải trả tiền, mà số lượng còn rất nhiều, tu vi của hắn có thể nói luôn tăng lên vùn vụt, hơn nữa sau mỗi lần tu vi tăng lên vùn vụt, mỗi lần áp súc, tên này đều đánh với Tả Tiểu Đa một hồi, bị ăn đập một trận, linh khí xao động trong người hắn trực tiếp bị đánh tan.

Sau đó tiếp tục ăn, tiếp tục áp súc, tiếp tục sống mái với nhau, tiếp tục bị đánh, tiếp tục ăn...

Sau khi lặp lại nhiều lần như vậy, thịt tinh thú cấp Vương, Lý Thành Long mới chỉ ăn bảy kg rưỡi, đã đạt tới trình độ bão hòa, không tăng tu vi được nữa, mà kết quả này, làm cho Lý Thành Long suýt nữa khóc òa lên!

Tận năm mươi kg linh nhục của ta!

Ta còn tưởng rằng tu vi của ta có thể nhảy thẳng tới Hóa Vân cảnh bằng những miếng thịt bảo bối này chứ…

Kết quả, cơ thể lại bão hòa nhanh tới vậy, đã đạt tới cực hạn, chỗ trống chẳng còn thừa lại là bao!

Tả Tiểu Đa tỏ vẻ hiểu cái vấn đề này: Có ai bắt ngươi ăn sống đâu!

Nhưng mà Lý Thành Long cũng vì vậy nên đã đạt tới trình độ không thể áp súc thêm nữa. Lần này, hắn áp súc nhiều hơn lần trước ước chừng một lần, đạt tới mười lần!

Cuối cùng, cuối cùng cũng tới lúc có thể chuẩn bị đột phá rồi.

Mà Tả Tiểu Đa bên này, cũng đang áp chế lần thứ ba mươi sáu.

Hắn bên này cũng đã tới cực hạn, rất khó để áp súc thêm!

Nhưng Tả Tiểu Đa vẫn muốn tiếp tục, tốt nhất có thể kiên trì được năm mươi lần...

Thế nên hắn luôn cố gắng chống đỡ, liều mạng chơi đập đại chuỳ trong đan điền!

Ngày ngày bản thân hắn đập tới thê thảm kêu rên không ngừng, thất khiếu chảy máu, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, vẫn đập đại chuỳ miệt mài cặm cụi.

Văn Hành Thiên kiểm tra kinh mạch và đan điền của hắn, trừ việc tỏ ra im lặng, thì căn bản là không biết nói gì hơn.

Kinh mạch và đan điền của hắn còn rắn chắc hơn cả của tu sĩ Hóa Vân cảnh…

Thế mà còn chưa thoản mãn!

Ta muốn nhìn thử xem ngươi rốt cuộc có thể tu luyện tới mức nào…

Yêu nghiệt một khi đã muốn nghịch thiên, còn muốn kiên trì tới cùng, kết quả sẽ như thế nào, thật có thể khó để đoán trước được!

...

Trong khoảng thời gian này, ở bên ngoài Cao Võ Tiềm Long, lại đại lục chấn động, đại sự liên tiếp xảy ra.

Nghe nói bên Vu Minh xảy ra đại chiến, chỉ núi thôi cũng bị đánh sập không còn lại nổi một trăm ngọn núi, cũng không biết có chuyện gì xảy ra, qua thêm vài hôm mới nhận được tin tức, hình như là hai vị Tả Hữu Thiên Vương liên thủ với nhau tới Vu Minh, đánh một trận hùng hổ!

Nguyên nhân cụ thể hơn ra sao thì không biết được, nhưng mà, Vu Minh bên kia đã tức tới mức lửa giận ngút trời!

Nhật Nguyệt Quan súng ống sẵn sàng, chiến sự hết sức căng thẳng, bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra.

...

Mà làm kẻ đầu têu Hữu Thiên Vương đại nhân hiển nhiên là biết, trận đại chiến này không xảy ra được.

Chuyện là thế này...

Sau khi Hồng Thủy Đại Vu từ chối yêu cầu vô lý của Hữu Lộ Thiên Vương, Du Đông Thiên lại bắt đầu nghĩ cách.

Không nghĩ cách khác là không được, một mình hắn đi tìm những nguyên liệu nấu ăn kia, thì chẳng khác nào đi tìm chết!

Rốt cuộc thì sau khi chuyện ở dãy núi Tinh Mang chấm dứt, Ngũ Đại tôn giả trở về.

Người bên Du Đông Thiên đã đủ, cho nên hắn gọi cho Tả Lộ Thiên Vương.

“À thì, bây giờ ngươi đang rảnh thì mau tới đây, đang bận cũng gác lại một xó trước, tới đây mau. Chú Tả của ta kêu ngươi đi tìm vài thứ, thím Tả nói muốn làm bữa tiệc gia đình, nhưng còn thiếu nguyên liệu nấu ăn, kêu ngươi đi tìm hộ.”

Tả Lộ Thiên Vương mù mờ hết đầu óc.

Sư phụ mở tiệc gia đình bị thiếu nguyên liệu nấu ăn? Chuyện này có thể xảy ra sao?

Lão nhân gia ông ta còn thiếu thứ gì được nữa?

Hơn nữa, sư phụ ta thiếu nguyên liệu nấu ăn... Trực tiếp tới tìm ta là được, sao phải nhờ Du Đông Thiên ngươi chuyển lời hộ?

Chẳng nhẽ bởi vì ngươi đáng tin cậy à?

“Nói thẳng, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

“Không có chuyện gì xảy ra, ngươi nói luôn đi ngươi có làm hay không! Nếu không làm thì để ta đi trả lời chú ấy.” Du Đông Thiên nói.

“Sư phụ của ta sao lại không nói thẳng với ta?”

“Nói với ta thì khác cái gì? Chẳng lẽ ta còn gài ngươi được à?”

“Quá có khả năng ấy chứ, ngươi làm như ta mới gặp ngươi lần đầu ấy hả?”

“Vậy thì thôi, nếu ngươi đã không muốn làm, thì ta đây sẽ đi nói với chú Tả thím Tả. Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta sao bọn họ không tìm ngươi, người nào chẳng biết tên khốn nhà ngươi lười! Lão nhân gia cũng biết tự ái chứ, ngươi nói không rảnh, chẳng phải là sẽ bị đau lòng sao? Hôm nay, quả nhiên ngươi nói không rảnh. Ngươi cái đồ bất hiếu!”

“Đợi đã... Rốt cuộc có chuyện gì? Thiếu nguyên liệu nấu ăn gì? Sao lại còn cần ngươi và ta tự mình ra tay?” Không biết Du Đông Thiên đang chơi chiêu lấy lui làm tiến, Tả Lộ Thiên Vương mắc câu rồi.

Bình Luận (0)
Comment