Du Đông Thiên đảo mắt ôm điện thoại: “Cũng không có gì ghê gớm, chỉ là vài thứ bình thường thôi, trong khoảng thời gian này ta vội... Vốn định cho ngươi... Haizz được rồi được rồi, một mình ta đi chuẩn bị vậy, mặc dù có hơi khó tìm, nhưng cũng chỉ mất thêm tí sức mà thôi. Còn tiệc gia đình, ngươi khỏi phải tới nữa. Dù sao chú Tả cũng không gọi ngươi, đúng đấy, đồ đệ như vậy, chẳng làm cái gì, lão nhân gia người ta cũng thấy đau lòng.”
Thứ bình thường?
Tả Lộ Thiên Vương nôn nóng: “Ai bảo ta không làm? Ngươi đừng có ngậm máu phun người!”
“Ngươi muốn làm thật à?”
“Đương nhiên rồi.”
“Không hối hận chứ?!”
“Không hối hận.”
“Hay là thôi đi, cũng không phải là ta không tìm được, tại sao phải chia cho ngươi một nửa công lao...”
“Ta nói cho ngươi biết nhá Du Đông Thiên, hôm nay ngươi muốn nói cũng phải nói, không muốn nói cũng phải nói.” Tả Thiên Vương nóng nảy.
Bây giờ hắn đã xác định, đây chắc chắn là nhiệm vụ sư phụ giao cho Du Đông Thiên, mà cái tên hãm chó Du Đông Thiên này lại quen thói vứt nồi, muốn kéo hắn vào khiêng chung —— Tả Lộ Thiên Vương cảm thấy suy đoán của bản thân phải đúng tới chín mươi phần trăm!
Tính tình Du Đông Thiên thế nào, qua năm như vậy ta còn không biết sao?
Nhưng mà, cho dù biết rõ là vậy, Tả Lộ Thiên Vương cũng vẫn phải đón nhận cái nồi đen này.
Điều này làm cho hắn thấy rất bất đắc dĩ!
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn luôn tránh người này nhiều năm như vậy.
Cùng hắn ở chung một chỗ, là chẳng có chuyện gì tốt. Đây là định số!
Bởi vì Du Đông Thiên còn có một thói xấu khác: Thích tố cáo!
Thật sự là quá cạn lời: Hầu hết đều là Du Đông Thiên gây họa, bản thân xử lý cùng hắn, mệt như con chó, vất vả mãi mới xử lý xong, hắn lại quay đầu đi cáo trạng: Không phải ta làm, là hắn làm!
Mà cái điểm chết người đó là... Du Đông Thiên là đứa trẻ sư mẫu nuôi từ bé tới lớn, có mối quan hệ này, hắn còn thân thiết với sư phụ sư mẫu hơn bản thân đứa đồ đệ này!
Cái miệng lảm nhảm này của Du Đông Thiên nếu mà tố cáo, thì hắn chắc chắn là đỡ không nổi.
Mặc dù sư phụ sư mẫu không có giao cho hắn đi tìm nguyên liệu nấu ăn, nhưng mà lời kiểu “Ta đã nói với Tả Lộ rồi, kêu hắn đi tìm với ta, muốn tìm nhiều nguyên liệu nấu ăn chút mang về biếu thím, nhưng người này chết sống nói không đi, tên kia là đồ bất hiếu!” Du Đông Thiên chắc chắn nói được, hơn nữa còn chắc chắn sẽ nói ra, còn là thêm mắm thêm muối vào nói đi nói lại nhiều lần.
Nếu như hắn ngồi ở nhà, bỗng dưng có cái nồi rơi từ trên trời xuống chụp vào đầu… Tả Lộ Thiên Vương cảm giác, thôi thì đi một chuyến.
Không phải là tìm chút nguyên liệu nấu ăn sao?
Nguyên liệu nấu ăn mà thôi!
Có phải chuyện lớn lao gì đâu.
Tả Lộ Thiên Vương nghĩ.
Ta tiện đường kiếm nhiều một chút, còn có thể khiến sư mẫu vui vẻ, cũng coi như là dốc chút sức tỏ lòng hiếu thảo, không phải sao.
“Không phải ta không nói, mà những nguyên liệu nấu ăn này là thím Tả định chuẩn bị cho tiểu sư đệ và tiểu sư muội của ngươi...”
Du Đông Thiên kỳ quái nói: “Yêu cầu khá cao, ta sợ là ngươi không dám đi.”
Tả Lộ Thiên Vương cười giễu, nói như thể hắn có thể đối phó với bất cứ việc gì: “Trên đời này, còn có chuyện có nơi mà ta không dám đi sao? Cho dù là đại điện Thiên Minh Vu Minh, ta cũng dám đi!”
Du Đông Thiên vỗ đùi: “Vậy cứ quyết định như thế, nhớ gọi cả vợ ngươi, với cả Bát Lộ sứ giả kia của ngươi nữa, ta gọi thêm năm vị tôn giả của ta, mọi người cùng đi.”
Đầu của Tả Lộ Thiên Vương ong ong như muốn vỡ tung.
Đội hình này thực lực này cũng quá kinh thế hãi tục rồi, đúng chứ, xuất động đội ngũ kinh thiên động địa như vậy đi kiếm nguyên liệu nấu ăn?
Rốt cuộc là kiếm nguyên liệu nấu ăn gì?!
“Chơi lớn như vậy sao? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Cũng không có gì, cũng chỉ là kiếm mấy kg măng Thủy Hỏa, cua Cụ Phong, bào ngư Hỏa Hải gì đó...” Du Đông Thiên nói ra một cách nhẹ nhàng bâng quơ.
Ngoài những thứ mà Ngô Vũ Đình yêu cầu lúc trước, hắn lại tự ý cộng thêm mấy thứ.
Tính toán một chút, thì về cơ bản đều là đặc sản của Thập Nhị Đại Vu ở Vu Minh, không thiếu một thứ nào.
Sau khi nghe xong lời này, lập tức đầu của Tả Lộ Thiên Vương to lên ba vòng, ít nhất là ba vòng.
“Không được không được... Chuyện này không làm được.”
“Chỉ biết cái đồ nhát gan như ngươi không dám đi! Toàn nói dóc, nói rồi lại nuốt lời, quên đi quên đi ta tự đi, kiếm chút đồ bổ cho tiểu sư đệ và tiểu sư muội của ngươi, ta phải nịnh... Ha ha, nếu không cả đời này ta sẽ không thu đồ đệ nữa, ngươi nói xem thu đồ đệ có ích gì?”
“Nuôi từ nhỏ tới lớn, dạy cho hắn bản lĩnh, dạy hắn mọi thứ, giúp hắn lên tới đỉnh, hao hết khí lực, kết quả thì sao... Một đám lang tâm cẩu phế, ngỗ nghịch bất hiếu!”
Du Đông Thiên cười giễu liên tục, nói: “Ngay cả chút đồ ăn cũng không cấp được, vậy thì đừng hy vọng hắn vào sinh ra tử, hy vọng hắn hiếu thuận cỡ nào, ha ha ha... Ngươi cứ ngồi ở vị trí Tả Lộ Thiên Vương mà chú Tả của ta đã sắp xếp cho ngươi đi, ngươi cứ ôm vợ ngủ đi – người vợ mà thím Tả của ta tìm cho ngươi... Ta đi cũng...”
Tả Lộ Thiên Vương bị hắn nói tới mức tức giận trán nổi gân xanh, nói: “Đi thì đi, ngươi dám đi, ta có gì mà không dám đi!”
Du Đông Thiên ở bên kia, vô cùng sảng khoái nói: “Vậy thì quyết định như thế! Một ngày sau, gặp trước Nhật Nguyệt Quan.”
Sau đó không nói thêm câu nào, trực tiếp cúp máy!
Nghe nói Tả Lộ Thiên Vương giữ di động ở bên tai, sững sờ hồi lâu.
“Định mệnh! Lại bị lừa!”
Hắn chán nản, mình tự vả vào miệng mình à? Đã biết rõ miệng lưỡi khéo léo giỏi gạt người của Du Đông Thiên rồi, nhưng rốt cuộc vẫn bị hắn khích tướng...
“Vợ à, sau này Du Đông Thiên mà gọi điện thoại tới nữa? Vợ nghe nhé.”
“Ha ha... Mấy nghìn năm trước ngươi đã nói như vậy... Kết quả là cho tới bây giờ một cuộc ta cũng chưa được nghe...”
“... Không phải ta không chú ý... Nhưng nào ngờ tên khốn này lại hãm hại ta...”
“Nói cứ như trước đây hắn chưa từng hãm hại ngươi ấy... Với chỉ số thông minh này của ngươi, nhìn ngươi ngày ngày chịu thiệt, bà đây cũng cảm thấy bực? Sao ta lại đi lấy ngươi cơ chứ – nhìn thì rất thông minh nhưng thật ra là không có não...”
“Khà khà... Vậy ngươi có không? Khà khà khà...”
“Nếu bà đây mà có não thì còn đồng ý lấy ngươi chắc?”
“...”
Kết quả là.