Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1212 - Chương 1213: Nhân Tiện Kiếm Chút Đồ Trang Điểm.

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1213: Nhân tiện kiếm chút đồ trang điểm.

Đó là lý do tại sao Hồng Thủy Đại Vu hoá sinh hồng trần để tìm kiếm sự đột phá; mà đại lục Tinh Hồn bên này, một mặt lo lắng về sự uy hiếp của Yêu Minh, một mặt lại lo lắng Hồng Thủy Đại Vu sau khi đột phá, thực lực siêu việt, sẽ khiến thế cục hiện tại mất cân bằng.

Nếu lần này Hồng Thủy Đại Vu thật sự đột phá, đạt tới cấp độ Tổ Vu, vậy thì cái gọi là thệ ước, ở trước mặt của một cao thủ thần thoại như vậy, hoàn toàn là vô nghĩa!

Thậm chí có thể phát triển thành trực tiếp thôn tính hai đại lục, hợp nhất hoàn toàn ba đại lục để chống lại Yêu Minh!

Mà chỉ cần Hồng Thủy Đại Vu đột phá, thì hắn sẽ có thực lực này!

Đến lúc đó, Tinh Hồn và Đạo Minh vẫn không thể tránh được kết cục trở thành nô lệ.

Cho nên Ngự Tọa Tuần Thiên – người có thể kiềm chế Hồng Thủy Đại Vu cũng lập tức lên đường hoá sinh hồng trần; hơn nữa hắn còn dùng thân thể của người bình thường, thử tìm kiếm Phượng Minh Kỳ Sơn (*) trong thần thoại và truyền thuyết khi đó...

(*) Điển tích thời nhà Chu, có Phượng Hoàng bay tới Kỳ Sơn, chỉ điểm lành.

.......

Xét đến cùng, chỉ có một câu là: Đã lâu rồi không có tình hình này, tình hình nghiêm trọng tới mức nhiều đại vu cùng một lúc xuất chiến như vậy. Hiện giờ, chỉ vì một câu nói của Hữu Lộ Thiên Vương - Du Đông Thiên mà họ đều xông ra.

Gần như tất cả các vị cấp cao của ba đại lục đều giật mình thon thót!

Khốn kiếp, Du Đông Thiên ngươi muốn tìm đường chết sao?

Bên này đang giằng co.

Bên kia, Thất Kiếm Tam Thanh của Đạo Minh vội vàng chạy lại đây như lửa cháy tới mông để khuyên can.

Không khuyên không được; giờ là lúc nào, các ngươi còn muốn quyết chiến? Còn muốn nháo sao?

Nhưng khi bọn họ tới, bọn họ mới phát hiện, các vị đại vu bên Vu Minh đã rút rồi.

Nghe nói là Hồng Thủy Đại Vu biết được việc này khi đang bế quan, nên hạ lệnh bảo bọn họ trở về...

Hồng Thủy Đại Vu nói rất rõ ràng: Du Đông Thiên đã từng đòi mấy thứ này, là chúng ta không đưa cho hắn. Nhưng như vậy chứng tỏ là hắn muốn, mà hắn đã muốn thì hắn sẽ tới trộm thôi; bản thân các ngươi không trông nom cho tốt còn trách ai?

Mấy vị đại vu đòi sống đòi chết vì quá oan uổng, chúng ta chắc chắn phòng được tiểu tặc. Nhưng ai có thể phòng được Hữu Lộ Thiên Vương?

Đành phải trở về.

Chúng ta sẽ tính toán món nợ này sau!

Vì thế Thất Kiếm Tam Thanh đã tới khuyên can ‘hụt’.

Nhưng mà đến cũng đã đến rồi, dù thế nào cũng phải ngồi lại một chút, nhân tiện dạy dỗ tiểu bối Du Đông Thiên này một chút.

Nói cho hắn biết, lời nào có thể nói lời nào không thể nói! Có thể làm gì và không thể làm gì!

Ngày nào ngươi cũng làm bọn ta một vố thế này, sao bọn ta chịu nổi?

Nhưng mà...

Sau khi gặp mặt, sau khi Thất Kiếm Tam Thanh ỷ vào vai vế của mình răn dạy Du Đông Thiên một hồi, ban đầu Hữu Lộ Thiên Vương thành thật bày tỏ một cách chân thành.

Ta chấp nhận mọi sự phê bình, ta cũng chấp nhận mọi sự chỉ trích.

Chuyện này là do ta làm trong lúc bốc đồng!

Ta nhận sai!

Nhưng mà, Đạo Minh các ngươi có thể ‘hỗ trợ’ ta một vài thứ không?

Nếu không ta vẫn phải tới Đạo Minh tìm kiếm... Thật sự là rất phiền phức!

Thất Kiếm Tam Thanh trực tiếp tức muốn xỉu.

Mẹ nó, hóa ra trong tính toán của ngươi, ngươi không chỉ cướp của Vu Minh, mà còn muốn cướp của Đạo Minh bọn ta!?

“Rốt cuộc ngươi muốn gì?” Lôi Đạo Nhân tức giận tới mức rung cả râu, nhưng đối mặt với tên lưu manh như vậy, ngươi có thể làm gì?

“Ta chính là muốn một ít đồ trang điểm...”

Du Đông Thiên xoa tay, nói: “Chuyện này không thành vấn đề chứ?”

Lôi Đạo Nhân thở hồng hộc hỏi: “Đồ trang điểm? Đồ trang điểm gì?”

“Ba cây hoa Thiên Nhan, ba cây cỏ Ngọc Cốt, ba đóa sen Băng Thiên, ba đoạn ngó sen Tuyết Ngọc.”

Du Đông Thiên nói: “Chỉ một chút này, Lôi lão đại, ngươi sẽ đồng ý cho ta mà, đúng không!”

Tiếng rút kiếm!

Lôi Đạo Nhân rút kiếm ra: “Ta cho ngươi cái này!”

Du Đông Thiên kêu to: “Ta nói cho ngươi biết, đây là những thứ mà thím Tả của ta cần... Ta cần những thứ này làm gì chứ...”

“Thím Tả của ngươi cần? Thật sao?”

Lôi Đạo Nhân nhíu mày.

Du Đông Thiên nói: “Chút đồ này vẫn chưa đáng để ta ‘mượn oai hùm’, đúng không? Ngươi gọi điện thoại hỏi một chút, chẳng phải là biết rồi à, đừng nói với ta ngươi không có số của thím ấy nha.”

Lôi Đạo Nhân nhíu mày hồi lâu, nói: “Gọi điện thoại thì thôi đi... Nếu như thím Tả của người cần...”

Nói xong nghiêng đầu, nhìn Vân Đạo Nhân đang ngồi bên dưới, nói: “Đưa cho hắn!”

Vân Đạo Nhân nhăn mặt: “Đưa cho hắn?”

“Đưa cho hắn đi... Haiz.”

Lôi Đạo Nhân cảm thấy hắn đi chuyến này quả thật là... phí công rồi!

Du Đông Thiên được như ý nguyện, tất cả những thứ mà hắn cần đều đã nằm trong tay, hắn vui tới nổi luôn miệng nói cảm ơn.

Lôi Đạo Nhân cau mày.

Cảm thấy khó chịu tới cực điểm, cực kì không vui hỏi: “Thím Tả ngươi đòi những thứ này làm gì? Thật sự là dùng để làm đẹp sao?”

Du Đông Thiên ho khan một tiếng.

Đương nhiên hắn không dám nói đây là hình phạt vì hắn đã dùng con trai của thím Tả làm mồi câu, kết quả là làm thất lạc con trai của nàng; hơn nữa, chuyện chú Tả và thím Tả có con là tin tức tuyệt mật...

Ta biết là được rồi, nếu ta nói cho các ngươi biết... Ta không chỉ phải tìm kiếm chút nguyên liệu nấu ăn đơn giản như vậy...

Hắn chỉ đành cười gượng một tiếng: “Lão nhân gia nàng cần thứ này làm gì… Ta đâu có biết, hơn nữa ta cũng không dám hỏi... Đổi lại là ngươi, ngươi dám hỏi không?”

“Hừ!”

“Nhìn Ngự Tọa của các ngươi xem chiều vợ thành cái dạng gì rồi, vợ hắn... Ngày ngày chỉ biết làm đẹp!” Lôi Đạo Nhân tức giận bất bình, oán giận nói một câu, sau đó phất tay.

“Đi!”

Trong nháy mắt các vị cấp cao của Đạo Minh đã đi hết.

Trên đường.

Thất Kiếm Tam Thanh đều cảm thấy khó chịu ở trong lòng như nuốt phải một con ruồi lớn.

Rốt cuộc là chuyến này tới làm gì?

“Lão đại, lần này chúng ta tới... Chỉ là để tặng đồ trang điểm sao?” Vân Đạo Nhân khó chịu ở trong lòng, méo mặt hỏi.

Lôi Đạo Nhân hừ một tiếng: “Lần trước ngươi tới nhà hắn ăn cơm, ta khuyên ngươi đừng đi, nhưng ngươi cứ nói là quan hệ tốt... Kết quả thế nào? Cho tới bây giờ ngươi vẫn còn nợ ta một Ngộ Đạo quả...”

Vân Đạo Nhân đỏ mặt tía tai, vừa bối rối vừa tức giận nói: “Chuyện này đã bao nhiêu năm rồi? Còn nhắc tới!? Ngộ Đạo quả của ngươi mất rồi!”

Bình Luận (0)
Comment